ĐTVN cần phải đứng lên một cách mạnh mẽ sau khi những đôi chân đã chùng gối vì thất bại đáng tiếc ở Mỹ Đình và cả vì hành trình di chuyển vất vả, khi tối nay chúng ta gặp lại Syria.
Giới truyền thông đang làm nghiêm trọng hóa thất bại của đội tuyển trước Syria? Có vẻ như vậy nếu như đặt nó bên cạnh cách cảm nhận và phản ánh đội tuyển sau thảm bại trước Trung Quốc với tỉ số 1-6 hồi đầu năm.
Cơ hội của ĐT Việt Nam (giữa) vẫn còn dù hết sức mong manh. |
Thảm bại với tỉ số 1-6 đáng ra là nỗi hổ thẹn, nhưng, nó còn là kết quả của việc đội tuyển khi đó thiếu khá nhiều trụ cột, và hầu hết những sai sót dẫn tới các bàn thua là của thủ môn dự bị Trần Đức Cường (với các pha bóng biếu không và cho không).
Ngay từ khi kết quả bốc thăm được công bố, Việt Nam đã ngại ngần trước cuộc chạy đua giành vé với Trung Quốc, nên coi thất bại ở Hàng Châu là đương nhiên. Bây giờ, Syria mới là đội bóng số một ở bảng D (xét về cơ hội, điểm số và lịch thi đấu còn lại), nhưng phải nhắc lại một điều, chính HLV Calisto cũng coi trận đấu với Syria ở Mỹ Đình là sống còn và ông vẫn coi Trung Quốc không phải là đối thủ cạnh tranh.
ĐTVN hiện tại không khủng hoảng, nhưng rõ ràng nó có những vấn đề, và sẽ là kỳ lạ nếu như chúng ta bình thường hóa và dễ dàng chấp nhận một trận thua mang tính quyết định với cuộc chơi như thế này.
Đây là lúc thử thách dữ dội nhất với ĐTVN. Thử thách về khả năng đứng lên sau cú ngã đau và chí mạng. Thử thách về ý chí khi còn 1% nghĩa là còn hy vọng. Thử thách về niềm tin và sự chính xác khi quyết định của ông Calisto dành cho các học trò, cũng như mức độ tận tâm của các cầu thủ đối với ông thày ngoại từng được miêu tả là “sống chết có nhau” và với đội tuyển.
Đá theo cách không thua và cầu mong chiến thắng?
Trong hoàn cảnh hiện thời, ĐTVN chỉ có thể chủ thắng mới hy vọng. Sẽ không bất ngờ nếu ông Calisto vẫn tìm cách để đánh bại đối thủ; không cần phải là một người mạnh mẽ mà bất cứ HLV nào cũng sẽ như thế.
Có điều, đá với Syria (mạnh hơn) ở sào huyệt của họ, trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, thể lực bị bòn rút qua hơn 20 giờ bay, thì tư tưởng chủ công và lại bày biện cả tuyến giữa bằng những tiền vệ công sẽ giống với hành động tự bắn vào chân mình. Bóng đá vẫn có chỗ cho những bất ngờ, nhưng ở đây, các bất ngờ mang tên tấn công đều “khó sống”.
Đá với nền tảng phòng ngự có chiều sâu, chịu khó chờ đợi, rình rập khi thời cơ xuất hiện nó không chỉ giúp ĐTVN không thua và được chơi thứ bóng đá phản công hợp sức và hợp với phong cách của các vị trí.
Minh Châu, một tiền vệ cơ bắp, một máy ủi ở giữa sân và gần đây đã tiến bộ ở kỹ năng cầm bóng, điều tiết, cần được đưa trở lại. Có thể là cả Trọng Hoàng nữa, vì sau khi Tấn Tài bị 2 thẻ vàng, thì Hoàng chính là tiền vệ trung tâm duy nhất có đủ thể lực, tốc độ và cả sự “liều lĩnh” để di chuyển theo trục dọc từ đầu vòng cấm sân nhà sang đầu vòng cấm bên kia (như bàn thắng vào lưới Kuwait, giao hữu tháng 6).
Công Vinh có thể là nguyên nhân khiến hàng công thiếu hiệu quả ở lượt đi, nhưng khi ĐTVN đá phản công thì tốc độ của Vinh là một tài sản cực quý. Khi xa Việt Nam, xa giới showbiz (các ngôi sao giải trí) và bớt nghe những lời ca tụng thái quá, Vinh có thể trở lại là một cầu thủ bình thường với thiên chức săn bàn vốn có.
Và cuối cùng, hãy cầu nguyện thánh Alah sẽ mặc chiếc áo trắng (màu áo ĐTVN cho là may mắn) tối nay, bởi hầu hết các chiến thắng của BĐVN trước các đối thủ Tây Á trước nay đều ít nhiều có yếu tố may mắn.
Phạm Tấn (theo thethaovanhoa)
Bình luận (0)