Trong vòng 10 năm nay, các giáo viên (GV) dạy tiểu học phải làm việc rất cực nhọc trong công tác chuyên môn, nhiều người “chạy như trối chết” trong việc tự học, tự bồi dưỡng để trang bị kiến thức nghiệp vụ và phương pháp giảng dạy một cách căn bản; bởi nếu không đáp ứng được theo yêu cầu của ngành thì họ sẽ có nguy cơ bị đào thải khỏi ngành.
Đầu tiên là chuyện soạn giáo án, nhiều trường bắt buộc GV phải soạn bằng vi tính. Như vậy GV buộc lòng phải bỏ thời gian, tiền của đi học để thi lấy bằng A vi tính, trước hết do yêu cầu của ngành đặt ra, sau là để tự phục vụ cho việc soạn bài. Ngoài ra, GV phải đầu tư sắm nguyên bộ máy vi tính để in giáo án, máy tính phải nối mạng internet. Công việc mới này hơi quen quen thì bước vào công đoạn đổi mới giảng dạy – dạy học sinh bằng phương pháp tích cực. Theo đó GV phải biết chú trọng đổi mới phương pháp giảng dạy ngoài các phương pháp truyền thống đã học ở trường sư phạm, đó là phải làm quen với phương pháp dạy có CNTT hỗ trợ (soạn giáo án điện tử). Muốn thực hiện được điều này, GV phải đi học để biết soạn bài có hiệu ứng âm thanh, ánh sáng, hình ảnh… Hiện nay, ban giám hiệu các trường đặt ra chỉ tiêu một năm GV phải có bao nhiêu tiết dạy bằng giáo án điện tử mới được đưa vào diện xét thi đua cuối năm. Thú thật, việc dạy bằng giáo án điện tử thật sự giúp cho tiết dạy của GV thêm phần sinh động, nhưng thực tế đâu phải ai cũng giỏi về CNTT để tự lên mạng tìm tư liệu phục vụ cho việc soạn bài. Nếu nhà trường bắt buộc GV dạy bằng giáo án điện tử thì họ mượn giáo án của GV khác dạy, vì không phải giáo án của mình soạn nên nhiều khi bị lỗi khiến họ lúng túng không biết điều chỉnh làm tiết dạy lủng củng, dở dang, rời rạc, không đạt yêu cầu. Còn về cơ sở vật chất, không phải trường nào cũng đầu tư đầy đủ máy móc cho nhiều GV lên lớp dạy hàng ngày bằng giáo án điện tử…
Trần Văn Tám

Bình luận (0)