Nhịp cầu sư phạmNhịp sống học đường

“Sao cô không tin con?”

Tạp Chí Giáo Dục

Cô T. – giáo viên dạy lớp 5 nhiều năm kinh nghiệm. Mọi người đều biết cô là một giáo viên dạy giỏi, yêu thương học sinh nhưng cô rất nghiêm khắc trong việc học tập của các em. Cô rất ghét học sinh quay cóp, xem bài bạn. Cô quy định: Học sinh vi phạm sẽ được 1 điểm và đưa bài về cho phụ huynh ký tên.
H.T.L là học sinh lớp cô. L. thông minh, lanh lợi, tiếp thu bài rất tốt nhưng cháu rất lười học bài. Em lại ngỗ nghịch, nói năng đôi khi không lễ phép lắm, có lẽ vì là con một nên được gia đình quá cưng chiều. Từ đầu năm, kiểm tra thường xuyên hàng tháng các môn khoa học, sử, địa, em luôn làm bài dưới điểm trung bình. Vài lần em mở sách ra xem, bị cô T. bắt gặp, cô cho điểm 1 và buộc đem về nhà cho ba mẹ ký tên. Thế là từ đó điểm kiểm tra khoa học, sử, địa của L. thường xuyên dưới trung bình hoặc cao lắm là 5-6 điểm.
Một lần kiểm tra sử, địa ở học kì II, cô T. theo dõi rất kĩ để bảo đảm học sinh không quay cóp hoặc hỏi nhau thì có một phụ huynh đến xin phép cho con nghỉ học, cô phải mất 5 phút tiếp khách. Bất ngờ khi chấm, bài của L. đúng hoàn toàn, cô nghĩ em đã mở sách ra xem khi cô tiếp phụ huynh và cho điểm 1 với lời phê “Quay cóp trong giờ kiểm tra. Cần cố gắng học bài để có điểm 10 đúng với việc học của mình” và yêu cầu mang về cho phụ huynh kí tên, rồi nộp bài lại cho cô. Sau đó cô T. phê bình L. trước lớp và giảng cho cả lớp nghe về tác hại của việc quay cóp, xem bài bạn như những lần trước. Em L. đột ngột đứng lên, nói như hét: “Con không quay cóp”. Đang giận, nhìn thấy cách trả lời không được lễ phép của L., cô không kìm được tức tối: “Vô lễ! Tôi mời ba mẹ em lên trường ngay bây giờ”. Cô lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại trong sổ chủ nhiệm để gọi thì L. òa khóc nức nở và nói “Sao cô không tin con?”. Một học sinh ngồi cạnh L. nói nho nhỏ: “Bạn L. không có mở sách đâu cô”. Trước sự việc xảy ra, cô T. lấy lại bình tĩnh, tắt cuộc gọi. Một thoáng suy nghĩ, cô bảo L. dừng khóc, đi rửa mặt. Sau khi em L. trở vào lớp, cô yêu cầu em đứng giữa lớp trả bài để chứng minh là mình đã học thuộc. Cô hỏi câu nào, L. trả lời vanh vách câu đó. Cô vừa trả bài dứt là cả lớp tự động vỗ tay. Thấy mình quá sai, cô xoa đầu khen ngợi và xin lỗi L. Cô cũng nêu thắc mắc là tại sao hôm nay L. lại học bài kĩ đến như vậy thì em cho biết vì ba mẹ hứa: Nếu con chịu học bài, được điểm 10 các môn khoa học, sử, địa thì ba mẹ sẽ thưởng cho một chiếc xe hơi điều khiển từ xa mà em rất thích. Cô khuyên L. nên gắng học vì ích lợi cho mình chứ không nên học vì được thưởng và cho L. điểm 10, sửa lại lời phê: “Con đã cố gắng học, tiến bộ rất nhiều, đáng khen”.
Kể lại cho tôi nghe câu chuyện, cô T. bảo: “Giáo viên lâu năm thường chủ quan, nghĩ rằng có nhiều kinh nghiệm trong việc nắm tâm lý, đánh giá chính xác học sinh. Nếu hôm đó, tôi gọi phụ huynh lên thì không biết ăn nói làm sao!”.
Lời cô T. nói thật chính xác. Bởi giáo viên khi đã có ấn tượng với các học sinh từng vi phạm những lỗi về hạnh kiểm hay học tập thì khi các em tiến bộ bất ngờ, giáo viên luôn đặt nghi vấn, không hoàn toàn tin tưởng. Chính sự tự tin, chủ quan về kinh nghiệm giáo dục, khả năng đánh giá, nhận xét học sinh của các thầy cô đôi khi dẫn đến việc xử lý sai, làm tổn thương học sinh, làm các em thất vọng về thầy cô của mình.
Lê Phương Trí

Bình luận (0)