Để đánh giá, xếp loại giáo viên trung học, Bộ GD-ĐT đã ban hành thông tư 30/2009/TT – BGDĐT về chuẩn nghề nghiệp. Theo văn bản hướng dẫn thực hiện, đầu tiên giáo viên phải tự đánh giá và cơ sở giáo dục sẽ căn cứ vào đó để đánh giá, xếp loại giáo viên hàng năm. Trong từng tiêu chuẩn đánh giá, giáo viên phải có những minh chứng liên quan đến các tiêu chí qui định để có được số điểm cụ thể của mình. Chuẩn nghề nghiệp có 6 tiêu chuẩn với 25 tiêu chí, thật không dễ chút nào cho việc tìm nguồn minh chứng.
Ở tiêu chí 2 về đạo đức nghề nghiệp, để có được 4 điểm, giáo viên phải “say mê, toàn tâm toàn ý với nghề, gương mẫu và vận động mọi người nghiêm chỉnh chấp hành các điều lệ qui chế…”. Làm thế nào để biết mình toàn tâm, toàn ý với nghề? Minh chứng nào cho việc gương mẫu và vận động mọi người nghiêm chỉnh chấp hành điều lệ, qui ước…? Ở tiêu chí 7 – Tìm hiểu môi trường giáo dục, giáo viên phải có điều gì đó chứng minh cho việc “biết thâm nhập thực tế tìm hiểu tình hình địa phương qua tiếp xúc với cán bộ chính quyền địa phương…”. Nhiều bạn đồng nghiệp của tôi nói đùa: Chúng ta phải có biên bản làm việc hay chụp hình để làm minh chứng! Một số tiêu chí khác thật sự đánh đố giáo viên. Chẳng hạn như ở tiêu chí 6 – Tìm hiểu đối tượng giáo dục hay tiêu chí 21 – Đánh giá kết quả rèn luyện đạo đức của học sinh. Thật khó cho giáo viên có nguồn minh chứng nếu không làm công tác chủ nhiệm. Với tiêu chí đảm bảo kiến thức môn học, để đạt được 3 điểm, giáo viên phải “có kiến thức chuyên sâu để có thể bồi dưỡng học sinh giỏi”. Chẳng lẽ không được phân công bồi dưỡng học sinh giỏi thì không có kiến thức chuyên sâu?… Với việc tìm nguồn minh chứng cho từng tiêu chí, khi thực hiện một nhiệm vụ nào đó, giáo viên phải tự hỏi mình: Việc này thuộc tiêu chí nào và cần nguồn minh chứng gì?
Có thể nói, việc đánh giá, xếp loại giáo viên theo chuẩn nghề nghiệp là một việc làm đáng hoan nghênh nhưng thực hiện thế nào để không gây khó khăn cho các thầy cô giáo thì đó mới là một cách làm thiết thực.
Lê Tấn Thời (An Giang)
Bình luận (0)