|
Ông Ba Náo đang kể lại sự kiện tàu US COREE ngày ấy
|
Pin yếu không đủ sức điểm hỏa bốn trái nổ. Lấy lại trái nổ lép là việc cần làm để bảo toàn vũ khí và để kế hoạch đánh tàu không bại lộ. Gài trái thì dễ, nhưng lấy trái khó khăn gấp bội. Ba Náo và Sáu Cậy đã lấy lại trái nổ như thế nào?
Chấp nhận hy sinh
Mặc dù đã hai đêm thức trắng nhưng cả Ba Náo và Sáu Cậy không tài nào chợp mắt được. Sáng hôm sau, cả hai hẹn nhau ở một điểm gần sân cảng, khu vực không có bóng dáng của bọn quân cảnh canh gác để theo dõi tình hình. Chỉ còn vài phút nữa là đúng 7 giờ. Ba Náo rít thuốc lá liên hồi. Sáu Cậy thấy có gì đó bất an, lay vai người đồng đội nói khẽ: “Có khi nào trái trục trặc không nổ không anh Ba?”. Ba Náo nói như quát: “Làm gì có chuyện đó, tao làm kỹ lắm”. “7 giờ rồi sao không nổ?”. Ba Náo giật người, liếc nhìn đồng hồ lần nữa, mồ hôi rịn trên trán. Tim anh như ngừng đập. 7 giờ 5, 7 giờ 10 rồi 7 giờ 20 mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Lúc bấy giờ, Sáu Cậy lo lắng bao nhiêu, Ba Náo bình tĩnh bấy nhiêu: “Chú mày ở đây quan sát, cần thiết thì bắn yểm trợ. Tao xuống kiểm tra xem thế nào”. Ba Náo thừa biết, trái nổ có thể khiến anh banh thây nhưng không thể không làm. Nếu trái không nổ thì bằng mọi cách phải mang về, mỗi kg thuốc nổ là biết bao mồ hôi xương máu của quân dân mình. Ba Náo nói với Sáu Cậy: “Tao hy sinh còn hơn để kế hoạch đánh tàu bị lộ”.
Người Ba Náo nóng phừng phừng vì lo lắng. Nếu không lấy lại mìn đã cài thì khi nước xuống, quân đội Mỹ sẽ phát hiện và kế hoạch coi như bại lộ. Cuộc họp bàn giữa hai người đồng đội diễn ra chóng vánh. Sau đó, Ba Náo lên đường đi lấy mìn. Gỡ trái bị lép là việc làm vô cùng khó khăn, đòi hỏi lòng quả cảm, gan dạ của con người vì có thể trái lép nằm yên không nổ nhưng khi có người đụng vào sẽ nổ. Trong đầu Ba Náo lúc này đang “say” với trái nổ lép bởi hai lý do: Không để kế hoạch đánh tàu bị lộ cũng như không để mất vũ khí.
Để đi lấy lại mìn, Ba Náo phải chui vào đường cống thoát nước dơ bẩn từ Cảng Nhà Rồng đến Cảng Sài Gòn, đoạn tiếp giáp với kho 13, chiều dài gần 2,5km. Từ mép cống, anh bơi đến gần mục tiêu. Lấy mìn như thế nào để an toàn là câu hỏi luôn đặt ra trong đầu Ba Náo ngay từ lúc anh chui vào ống cống. Vừa bơi, Ba Náo vừa nhận định trong đầu: Có thể địch đã phát hiện trái nổ và đã gỡ ra, chỉ chờ mình vào bắt sống. Hay pin, đồng hồ bị trục trặc? Nếu vậy thì khi động vào sẽ nổ. Bao nhiêu công sức và kỳ vọng vào mục tiêu đầu não của quân đội Mỹ ở cảng đều trông chờ vào anh công nhân trẻ tuổi Ba Náo. Rồi Ba Náo cũng đã tiếp cận được mục tiêu. Nước xuống nên bốn trái nổ đang dần hiện rõ trên mặt nước. Bên trên tàu, không khí làm việc của một ngày mới đang bắt đầu. Quan sát kỹ xung quanh, thấy tình hình ổn, Ba Náo tiến hành gỡ dây điện kiểm tra đồng hồ, sau đó đến pin điểm hỏa.
Ba Náo tập trung tìm hiểu nguyên do khiến bốn trái mìn không nổ. Đồng hồ không chạy. Như vậy nguyên nhân chắc chắn nằm ở pin, Ba Náo khẳng định. Ba Náo bứt đầu bứt tai trách mình vì quá tin tưởng vào kỹ thuật của cán bộ thiết kế trái ở cứ mà không kiểm tra lại. Và Sáu Cậy, một thợ điện có tiếng của cảng cũng bỏ qua tình huống cực kỳ quan trọng này. Kết luận của Ba Náo được báo cáo với cấp trên ngay sau đó. Trái nổ được thiết kế từ ngoài cứ từ trước khá lâu, đến khi sử dụng thì pin đã yếu, hơn nữa với 4 trái cần 4 kíp và 8 sợi dây điện mà pin không đủ sức để điểm hỏa. Lần lượt bốn trái nổ được Ba Náo chuyển lên xuồng, lúc này anh mới thấy người mệt nhoài, thèm ăn, thèm ngủ và cũng không thôi nuối tiếc. Nằm mê man trên xuồng đợi khi an toàn mới về, Ba Náo cứ liên tục giật bắn người khi nghĩ lại bốn trái nổ lép. Một sơ suất nhỏ đã làm hỏng kế hoạch lớn để máy bay Mỹ tiếp tục oanh tạc khắp chiến trường miền Nam. Rồi bao nhiêu người dân sẽ bị tàn sát? Ba Náo day dứt mãi.
Đợi tàu USNS CARD
|
Có lẽ tàu USNS CARD định neo đậu tại Bến Bạch Đằng nhưng vì sân cảng hẹp không thể tải hết lượng máy bay, vũ khí nên mới di chuyển sang Cảng Sài Gòn. Trên tàu có 8 hàng máy bay với tổng số 39 chiếc. Ngoài ra, còn có phi cơ trực thăng tháo rời HU1A loại mới và phi cơ khu trục AD6 nguyên chiếc. Đi theo tàu USNS CARD có hơn 70 thủy thủ đoàn và hàng trăm hải quân, binh lính Mỹ áp tải.
|
Chiến hạm US COREE đáng lý đã tan tành vào ngày 30-12-1963 nhưng vì bốn trái đạn lép nên nó vẫn còn nguyên đó. Không lâu sau, tàu US COREE rời Cảng Sài Gòn. Ba Náo vẫn nung nấu ý định đánh tàu. Đợi gần năm tháng sau, theo lịch trình, tàu USNS CARD sẽ cập cảng. Phen này Ba Náo kiên quyết lập công chuộc tội. Cuộc họp bàn khẩn của cấp trên, Ba Náo được chỉ đạo thiết kế lại mìn. Từ những khó khăn đã gặp phải, để khỏi rườm rà, anh gom lại còn hai trái mìn cho gọn. Ba Náo yêu cầu chi viện thêm 4kg thuốc nổ mạnh C4 (4 trái bị lép có tổng cộng 84kg, trong đó 80kg thuốc nổ TNT và 4kg thuốc nổ mạnh C4) và tăng cường thêm 10 cục pin dẹp (loại 4,5V/ cục) và hai chiếc đồng hồ xịn nhất để phòng khi trục trặc. Và tất nhiên không thể thiếu hai nụ xòe, loại nụ khi giật là nổ ngay. Đây là quyết định táo bạo mà ít ai dám làm vì có thể hy sinh bất cứ lúc nào trong khi làm nhiệm vụ.
Không lâu sau, hai trái mìn đặc biệt làm “quà tặng” cho tàu USNS CARD đã được Ba Náo hoàn tất. Chúng nằm gọn trong chiếc vali xách tay. Mỗi lần nghĩ đến bốn trái mìn lép, anh lại mang chúng ra kiểm tra cẩn thận. Nắm được lịch trình của chiến hạm USNS CARD, Ba Náo đoán nó sẽ cập Cảng Sài Gòn vào cuối tháng 4-1964. Phán đoán của Ba Náo khá chính xác, theo kế hoạch, chiếc USNS CARD sẽ đến Cảng Sài Gòn vào rạng sáng ngày 1-5-1964.
Ba Náo nhớ như in khoảnh khắc chiếc tàu USNS CARD to đùng từ từ tiến vào cảng. Lúc ấy, John McDonald cùng nhiều binh lính thả bộ quanh sàn tàu, chốc chốc lại thả lựu đạn quanh tàu để đề phòng người nhái xâm nhập tàu. Sáng 1-5-1964, tàu tiếp tục hướng về phía thượng nguồn chạy dọc hướng Cảng Bến Nghé. Sau đó, quay đầu lại áp sát vào cầu cảng ở Bến Bạch Đằng.
Bài, ảnh: Trần Tuy An
Kỳ 3: Cuộc đấu trí giữa sông Sài Gòn
Xuồng của Ba Náo và Hai Hùng chở vũ khí ra đến giữa sông thì bị hải quân Mỹ phát hiện. Hai Hùng nghĩ phen này không thể thoát được nhưng anh không ngờ tài đấu trí của Ba Náo.


Bình luận (0)