Tuyên truyền pháp luậtGia đình - Xã hội

Nơi tỏa sáng tình mẫu tử

Tạp Chí Giáo Dục

Hai mẹ con bà Tuyết trong căn nhà rộng 4m2
Căn nhà hai tầng thoạt nhìn có vẻ khang trang khi “dính” với một ngôi nhà cao tầng khác bởi một bức tường chung. Thế nhưng, khi vào bên trong, diện tích mỗi tầng của căn nhà lại chưa đến… 4m2, không đủ cho ba người ngồi tiếp chuyện. Vậy mà, nơi ấy, 16 năm qua tỏa sáng câu chuyện đẹp về tình mẫu tử.
Ngày định mệnh
Năm 1994, công việc của một người công nhân bận bịu, có nhiều lo toan với gia đình nên bà Nguyễn Thị Tuyết – dù ở cái tuổi 48 vẫn chưa một lần giật mình nghĩ đến chuyện chồng con. Từ An Giang lên TP.HCM lập nghiệp, bà chỉ mang theo một mong mỏi có tiền để gửi về gia đình. Cho đến một ngày, đang nuốt vội chén cơm trưa, bà Tuyết hay tin tại Trung tâm Y tế xã Phước Long (Bình Phước) có một câu chuyện đáng thương về một cô gái 18 tuổi, lầm lỡ và sau khi sinh đã bỏ lại cho trung tâm núm ruột của mình. Câu chuyện đánh động đến lòng trắc ẩn của bà Tuyết và nỗi khát khao được làm mẹ như của biết bao người phụ nữ. Mặc cho những lời khuyên can của bạn bè về gánh nặng áo cơm cũng như trách nhiệm phải dưỡng nuôi một con người, bà Tuyết vẫn tìm đến trung tâm xin được nhận cháu bé. Bà kể: “Khi mở tấm chăn đang quấn quanh người của một sinh linh đỏ hỏn vừa tròn ngày tuổi, trong tôi vỡ òa niềm xúc động khó diễn đạt thành lời. Tôi nhận nuôi bé và xem như đây là định mệnh, là cơ duyên do số phận đã định”. Mức lương 230 ngàn đồng/tháng bấy giờ khá chật vật nhưng bà Tuyết tin vào khả năng gói ghém của một người phụ nữ “khéo ăn thì no, khéo co thì ấm”.
Đặt tên con là Nguyễn Ngọc Tú, nhưng mãi đến 3 năm sau bà Tuyết mới làm được giấy khai sinh cho con. Tích góp cả cuộc đời công nhân, bà mua được miếng đất rộng 4m2 trong con hẻm 23 đường Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận – vốn là căn bếp người ta “xắn” từ ngôi nhà ra bán – rồi xây dựng, sửa sang thành chỗ trú mưa, tránh nắng cho “gia đình nhỏ” của mình. Năm 2002, thôi việc ở công ty, tuổi đã cao, bà Tuyết không quản công làm các việc từ osin, buôn bán sữa đậu nành đến lang thang khắp phố phường rao bán những tờ vé số để nuôi con ăn học. Vất vả từ ấy đến nay, khi Tú đã là cô nữ sinh lớp 11 Trường THPT Hàn Thuyên, bà Tuyết vẫn chưa một lần mảy may nhen nhóm ý nghĩ Tú không phải là miếng nhau, núm ruột do mình đớn đau sinh hạ.
Mong con đi hết đường học vấn
Cuộc sống êm đềm trôi qua trong khó khăn, vậy mà, thêm một ngày định mệnh nữa đến với bà Tuyết khi Tú biết được mình không phải là con ruột thông qua những trang nhật ký do chính bà Tuyết viết. Năm ấy Tú học lớp 5, cái tuổi còn quá nhỏ để ý thức nỗi đau mình bị bỏ rơi, vậy mà, cô bé đã biết ôm giấu một nỗi muộn phiền về thân phận của mình. Trong những tháng ngày này, bà Tuyết như mất ăn mất ngủ bởi lo lắng Tú sẽ “trái nết”, sẽ bỏ nhà ra đi. Dù vậy, Tú cho biết: “Chính vì ý thức được điều đó, em càng thương mẹ hơn và luôn cố gắng để không làm buồn mẹ”. Không có suy nghĩ thử một lần đi tìm mẹ ruột, cũng chưa từng hình dung người ấy bây giờ ở đâu, ra sao, nên địa chỉ của người con gái lỡ lầm năm ấy được bà Tuyết cẩn thận cất giữ, Tú cũng xem như địa chỉ “ma” và không tìm đến, bởi đơn giản, Tú nghĩ, tình yêu của mẹ đã đủ cho Tú niềm tin, sức mạnh và là chỗ dựa vững chắc để Tú vịn vào khi đi suốt chặng đường, “nếu không có mẹ, có khi cuộc đời em đã khác” – Tú bộc bạch.
Mấy năm rồi, tuổi cao, bà Tuyết mang trong mình nhiều chứng bệnh: đau tim, tiểu đường và đôi chân thường xuyên nhức mỏi khiến thu nhập từ việc bán vé số mỗi ngày mỗi ít hơn. Thương mẹ, Tú tranh thủ một buổi đi học, còn lại phụ giúp mẹ đi bán từng tờ vé số và lo toan hết các công việc nhà. Dù vậy, cô học trò nhỏ vẫn luôn giữ vững mức học tiên tiến, giỏi dù không được đi học thêm như chúng bạn. Nhưng cuộc sống chật vật, nhiều lần không đủ tiền đóng học, Tú nghĩ đến chuyện bỏ ngang để tìm một việc làm đủ trang trải cho hai mẹ con. Nước mắt chảy ngược, thương con, bà Tuyết giấu kín những cơn đau, tiếp tục hành nghề bán vé số, chỉ mong sao con được đi trọn con đường học vấn, bà không muốn Tú bỏ học.
Hỏi Tú ước mong gì nhất cho tương lai của mình, em đáp: “Em mơ được trở thành bác sĩ thú y bởi em rất yêu động vật, khi đau nó không thốt được thành lời. Nhưng đó là ước mơ “xa xỉ” vì em ý thức được hoàn cảnh gia đình mình. Nên nếu có điều kiện học tiếp, em sẽ thi ngành kế toán, vừa dễ kiếm việc mà cũng ít chi phí hơn. Còn hiện thời, em chỉ mong sức khỏe của mẹ được khá lên”. Nhìn một lượt căn nhà, Tú tiếp: “Em mong sau khi có việc làm, sẽ tìm cho mẹ một chỗ ở mới rộng thoáng và không có những bậc thang gỗ vừa trơn vừa nhỏ xíu, chân mẹ lại đau khiến việc di chuyển rất khó nhọc”. Nghe con thổ lộ, ngồi một góc, bà Tuyết vừa mỉm cười vừa như che giấu sự xúc động. Cả cuộc đời mình, dường như bà không mong mỏi gì hơn khi nghe những lời ấy từ đứa con duy nhất của mình…
Bài, ảnh: Tuyết Dân

Mới đây, Tú nhận được học bổng hỗ trợ học phí suốt thời gian học phổ thông do Đoàn trường ĐH Ngoại ngữ – Tin học TP.HCM cùng Đoàn trường THPT Hàn Thuyên Quận đoàn Phú Nhuận trao tặng. Tú cho biết: “Học bổng đã giúp em bớt những lo toan và có thêm động lực để đi suốt chặng đường học vấn của mình”.

 

Bình luận (0)