Cánh đồng bất tận của nghệ thuật sân khấu tuồng Việt Nam vừa mất đi một “lão nông” đầy kiến thức, vừa cần cù, cẩn trọng vừa sâu xa, khắc khoải, một nhà nghiên cứu nghệ thuật đã coi nghệ thuật sân khấu tuồng là mảnh đất mình dâng hiến cả cuộc đời để khám phá, cày xới, và đặc biệt, góp phần rất quan trọng đưa “Ông vua tuồng” Đào Tấn lên đúng ngôi vị sáng chói trong nghệ thuật tuồng.
Ảnh: Nguyễn Thế Khoa |
“Lão nông” ấy, người vẫn tự nhận mình là “Lãn ông”(Ông già lười) ấy là Vũ Ngọc Liễn – nhà nghiên cứu nghệ thuật tuồng, Giải thưởng Nhà nước về văn học – nghệ thuật. Cứ nhìn chồng sách cao quá đầu người – những tác phẩm Vũ Ngọc Liễn viết về nghệ thuật tuồng và Đào Tấn, người ta hiểu ngay con người tự nhận mình là “Lãn ông” ấy “lãn” cái gì, và chăm chỉ như con ong hút mật vì cái gì.
Tròn 90 tuổi ta, chỉ còn vài tháng nữa là tròn 90 tuổi “tây”, nhà nghiên cứu Vũ Ngọc Liễn đã đột ngột rời trần gian trong khi còn đầy minh mẫn và hóm hỉnh. Mới chiều hôm kia, tôi còn gọi điện cho ông thông báo tin Nhà máy lọc dầu Dung Quất đặt ông viết giúp đôi câu đối, Vũ Ngọc Liễn đã rất vui vẻ nhận lời. Vậy mà trưa qua, 28.11.2013, tôi nhận được điện thoại của nhà thơ, nhà viết kịch Văn Trọng Hùng báo hung tin: “đại ca” Vũ Ngọc Liễn đã chuyển cõi. Ông đi quá nhẹ nhàng, nhưng cũng quá đột ngột. Trong khi ông đang ấp ủ rất nhiều kế hoạch trên “cánh đồng nghệ thuật tuồng”…
Gọi Vũ Ngọc Liễn là “Nhà Đào Tấn học” không chỉ vì ông có nhiều tác phẩm nghiên cứu về Đào Tấn, mà chính vì ông đã chọn Đào Tấn và nghệ thuật tuồng của cụ Đào như một nghiệm sinh của mình.
Xin vĩnh biệt ông, người đã cho tôi một đặc ân: được chơi với ông như với một người bạn vong niên. Một tình bạn gắn bó chúng tôi có dễ đã hơn 30 năm.
Theo TNO
Bình luận (0)