Chị Bế và ông xã chuẩn bị bữa cơm chiều. Ảnh: V.Sơn
|
Một người mẹ chấp nhận xa nhà đi làm “osin” để đưa con vào đại học. Một người mẹ khác suốt 15 năm đẩy chiếc xe chè đi bán dạo để nuôi ba đứa con ăn học thành tài. Dưới mắt chúng tôi, họ quả là những người mẹ rất phi thường. Sự phi thường ấy vượt lên cả các danh hiệu, bằng khen về “Gương sáng người mẹ”, “Người phụ nữ vượt khó nuôi con học giỏi”… mà họ từng được trao tặng.
1. Ở cái vùng quê nghèo khó xã Diễn Thụ – huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An, việc bà Đinh Thị Liễu có hai cô con gái thi đậu vào đại học là một điều rất đáng tự hào. Không tự hào sao được bởi gia đình bà Liễu thuộc dạng nghèo “rớt mồng tơi” mà “dám” đầu tư việc học cho con. Bà Liễu cho biết: “Đời mình đã khổ vì nghèo mà thiếu học. Thôi thì cứ gửi ước mơ vào con”. Cũng chính vì hoàn cảnh quá túng quẫn mà người chồng đành lòng dứt bỏ ba mẹ con bà Liễu ra đi biền biệt hơn 15 năm qua không thấy trở về. Vốn là một thanh niên xung phong, từng bị thương nặng nên sức khỏe của bà Liễu không còn đủ để ra đồng làm thuê, làm mướn như trước. Vì vậy, bà chọn việc bán rau ngoài chợ để kiếm sống. Ngày cô con gái út vào học cấp 3, cô gái lớn thi đậu vào Trường Trung cấp Nghiệp vụ tại Đà Nẵng cũng là ngày bà Liễu chấp nhận xa quê đi làm “osin” để nuôi cả gia đình. Bà bắt đầu làm “osin” từ Hà Nội vào đến Sài Gòn và hiện là tại KonTum. Được chủ cho ăn ở tại nhà nên lương mỗi tháng được bao nhiêu, bà đều dành dụm hết gửi về cho các con ăn học. Mỗi năm, mấy mẹ con bà mới được gặp nhau một lần trong dịp Tết cổ truyền. Bà kể: “Ngày được tin cô con gái út Phạm Thị Yên thi đậu vào Trường ĐH Kinh Tế TP.HCM, tôi vui mừng đến không ngủ được. Dù biết đôi vai mình sẽ thêm gánh nặng nhưng tôi chấp nhận được tất cả”. Bản thân Yên, mỗi lần nhận được tiền mẹ gửi, nước mắt lại trào ra… Có đôi lần xót xa cho mẹ tuổi già bệnh tật mà phải tha phương cầu thực, Yên quá đau lòng gọi cho mẹ, xin được nghỉ học. Rồi cả hai mẹ con cùng khóc trong điện thoại, bà nói với con: “Con mà nghỉ học mẹ còn khổ gấp trăm ngàn lần, nhất định con phải học xong đại học”. Không phụ lòng mong mỏi của bà Liễu, cả hai cô con gái đều học hành rất giỏi, nhận được nhiều suất học bổng của trường. “Tôi chỉ mong hai con ra trường có nghề nghiệp ổn định để đỡ cực nhọc hơn. Cuộc sống đã cho gia đình tôi nhiều thử thách. Nhưng đó sẽ là nền tảng vững chắc cho hai con tôi bước vào đời sau này…” – Bà Liễu tâm sự như thế!
2. Bất kì ai gặp chị Nguyễn Thị Bế, 58 tuổi. ở xã Lương Hòa Lạc – huyện Châu Thành – Tiền Giang lần đầu cũng đều có một nhận xét: Chị có gương mặt rất hiền lành, phúc hậu nhưng vô cùng khắc khổ. Nhiều ngươi gọi chị là “người bán chè dạo có thâm niên”. Cũng phải thôi vì chị đã làm nghề này suốt 15 năm qua. Chị bảo: “Cũng nhờ có thâm niên nên tôi được khách hàng quen thương, chè tôi bán không có ngày nào ế. Nghề bán chè dù rất cực khổ nhưng tôi cảm ơn nó đã giúp cho gia đình tôi có được thành quả ngày hôm nay…”. Là con cả trong gia đình có 8 anh chị em. Do nhà nghèo nên chị phải nghỉ học sớm để đi làm phụ ba mẹ lo cho các em ăn học. Năm 1978, chị lập gia đình với anh Võ Văn Năm – một người hiền lành, siêng năng, chăm chỉ. Cuộc sống tuy nghèo nhưng rất hạnh phúc. Chị cho biết: “Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, tôi vẫn quyết tâm cho các con ăn học đến nơi đến chốn. Cứ lấy ngắn nuôi dài, bây giờ mình cực khổ thì sau này lớn tuổi sẽ được sung sướng khi các con có nghề nghiệp ổn định. Các con tôi đều rất ngoan ngoãn và hiếu thảo. Tôi học ít, lại bận rộn nhiều việc mưu sinh nên các con tự bảo nhau học tập, đứa lớn dạy đứa bé. Chưa bao giờ tranh cãi với nhau hay vòi vĩnh mẹ mua bất cứ thứ gì. Bạn bè, thầy cô ở trường biết hoàn cảnh của các con tôi nên cũng thông cảm và giúp đỡ rất nhiều…”. Ba người con của chị chính là những tấm gương vượt khó học giỏi mà nhiều gia đình trong xã đã lấy đó làm gương cho con mình. Cả ba người con của chị đều thi đậu vào đại học, hiện đã có hai người tốt nghiệp ra trường, công việc ổn định. Cuộc sống gia đình chị giờ đã “dễ thở” hơn nhưng chị vẫn quyết định không bỏ nghề bán chè dạo. “Mười mấy năm sống với nghề này quen rồi, bỏ nó nghỉ ở nhà là bệnh ngay… Tôi sẽ gắn với nó cho đến khi nào không còn đủ sức khỏe…” – chị cười tươi cho biết như thế!
SƠN VĨNH – HOÀNG ANH
Tin liên quan
Trường THCS Nguyễn Tri Phương (Q.10, TP.HCM) vừa phối hợp cùng Hệ thống HEAD Visacoop tập huấn kiến thức an toàn giao...
Học viện Cán bộ TP.HCM vừa phối hợp cùng Hệ thống HEAD Visacoop tổ chức ngày hội tập huấn kiến thức an...
Ngày 9-11, tại Nghệ An, Bộ GD-ĐT phối hợp với Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy - Bộ...
Mặc dù cơ quan chức năng đã nỗ lực cải thiện tình trạng ùn tắc giao thông trước cổng trường nhưng tình...
Bình luận (0)