Paul Ince vừa bị Blackburn Rovers sa thải khỏi ghế chỉ đạo nhưng cựu cầu thủ Liverpool này vẫn còn may mắn hơn rất nhiều chiến lược gia vì không bị lọt vào danh sách 10 HLV kém nhất trong lịch sử Premier League.
Christian Gross – Tottenham Hospur (12/1997 – 9/1998)
Tương lai cầm quân không mấy sáng sủa của vị HLV Thụy Sỹ được báo hiệu ngay ở trận đấu đầu tiên khi Tottenham thua Chelsea đến 1-6. Trong mùa giải đầu tiên cũng là duy nhất của ông, đội bóng sân White Hart Lane chơi bấp bênh và điều gì đến cũng đến, Chủ tịch Alan Sugar yêu cầu ông phải khăn gói ra đi với hành trang là vẻn vẹn 9 trong số 27 trận thắng.
Iain Dowie – Charton ( 5/2006 – 11/2006/)
Thành công với đội bóng bé nhỏ Curbs không đồng nghĩa với việc Dowie sẽ xuôi chèo mát mái tại Charlton. Trong khi người tiền nhiệm của ông là Alan Curbishley có 15 năm gắn bó tại đây thì nhà cầm quân người Anh chỉ có 15 trận ngồi ở băng ghế chỉ đạo. Sau 8 trận thua và 3 trận hòa, đội bóng nói lời tạm biệt với ông.
Alain Perrin – Portsmouth (4/2005 – 11/2005)
HLV người Pháp chỉ giành được 4 trận thắng trong số 20 trận đấu khi dẫn dắt The Pompey khiến CLB này rớt xuống thứ 17, vị trí cầm đèn đỏ xuống hạng. Sau 8 tháng cầm quân, Perrin bị sa thải vào tháng 11.
Mike Walker – Everton (1/1994 – 11/ 1994)
Sự nghiệp cầm quân của Walker không hề tẻ nhạt khi ông đẩy Everton vào cuộc chiến trụ hạng ngay mùa giải đầu tiên của mình, rồi cứu rỗi đội bóng với cuộc lội ngược dòng 3-2 trước Wimbledon ở trận đấu cuối cùng. Tuy nhiên, sau 12 trận đấu không biết mùi chiến thắng và Everon lại vật lộn với vị trí bét bảng, nhà cầm quân xứ Wales phải khăn gói ra đi ở mùa giải kế tiếp. Người thay thế ông là Joe Royle đã đem lại niềm tin cho các cầu thủ, giúp họ giành Cup FA ngay mùa giải ra mắt.
Egil Olsen – Wimbledon (1/1999 – 5/2000)
HLV Na Uy được mời đến Wimbledon với hành trang là kết quả xuất sắc của tuyển quốc gia Na Uy tại vòng bảng World Cup 1994. Tuy nhiên thời gian ông ở đội bóng Anh không được êm thấm. Egil Olsen bị các CĐV và học trò chê bai và bị sa thải chỉ sau khi Wimbledon xuống hạng sau 15 năm chơi ở Premier League.
Brian Kidd – Blackburn (12/1998 – 11/1999)
Thời gian thành công làm trợ lý cho ông Ferguson tại Manchester United giúp Brian Kidd có đủ tự tin tới nhận nhiệm vụ dẫn dắt Blackburn Rovers cuối năm 1998. Tuy nhiên đội bóng bị rớt hạng ngay năm đầu tiên ông cầm quân. 11 tháng sau làm việc với kết quả là Blackburn xếp hạng 19 ở giải Hạng nhất, Kidd bị đuổi việc. Kể từ lần đầu tiên và cũng là duy nhất ông làm HLV, Brian trở lại với nghề trợ lý nhưng thật không may cho ông là cả hai CLB ông tới là Leeds United và Sheffield United đều bị xuống hạng.
Sammy Lee – Bolton (4/2007 – 11/2007)
Lại thêm một trợ lý HLV thất bại ở nghề cầm quân. Lee phải ra đi sau 14 trận đấu tệ hại làm Bolton rơi xuống vị trí thứ 19. Trận đấu cuối cùng của ông là trận thua Chelsea năm ngoái. Điều an ủi duy nhất đối với ông là đã không bán đội trưởng Kevin Nolan và cầu thủ được các fan yêu mến Gary Speed giống như Ruud Gullit đã làm tương tự với Alan Shearer tại Newcastle.
Steve Wigley – Southamton (8/2004 – 12/2005)
Các học trò của Wigley chỉ giành được một chiến thắng duy nhất trong số 14 trận và việc ông ra đi là điều không thể bàn cãi.
Les Reed – Charlton (11/2006 – 12/2006)
Nếu Paul Ince vẫn còn phàn nàn vì chỉ có 17 trận dẫn dắt Blackburn thì ắt hẳn anh sẽ thông cảm với người đồng nghiệp Reed mới chỉ có 7 trận được làm nhà cầm quân cho Charlton khiến ông trở thành HLV có thời gian làm nhiệm vụ ngắn nhất trong lịch sử giải Ngoại hạng. Thua 5 trong số 7 trận, trong đó có thất bại trước đội bóng hạng Nhì Wycombe Wanderers ở Cup Liên đoàn trước Giáng sinh, ông Reed không nhận được một chút thương cảm nào từ phía các fan. Sau đó, nhà cầm quân kém may mắn này cũng đã không bao giờ trở lại nghề HLV.
Howard Wilkinson – Sunderland (10/2002 – 3/2003)
Ông Wilkion bị sa thải sau khi thua 13 trong số 20 trận khi cầm quân Sunderland. Đội bóng đứng cuối bảng xếp hạng và khi HLV Mick McCarthy tới nhận nhiệm vụ cũng không giúp gì cho CLB. Sunderland kết thúc mùa giải 2002 – 2003 với vẻn vẹn 19 điểm, số điểm thấp nhất từ trước tới nay.
Hoàng Trang (theo ngoisao)
Bình luận (0)