Y tế - Văn hóaVăn hóa nghệ thuật

Cô giáo duy nhất ở Trường Sa

Tạp Chí Giáo Dục

Cả Trường Sa mênh mông, một mình cô Nhung quản 12 trò, từ mầm non đến lớp 4. Một ngày cô dạy 4 “sô”. Chỉ còn môn thể dục là không dạy thôi vì khí hậu khắc nghiệt ở Trường Sa tự thân cũng đã là một môn học quá nặng cho các em rồi.


Đối với cô giáo Nhung, mỗi giờ dạy là mỗi giờ yêu thương
Quyết định liều lĩnh
Cô giáo Bùi Thị Nhung (28 tuổi) vốn dạy ở Trường tiểu học Suối Cát, xã Suốt Cát, còn chồng cô là anh Đặng Thanh Chương, công nhân Xí nghiệp cát trắng Cam Ranh, Khánh Hòa. Hai vợ chồng có một đứa con gái xinh xắn là cháu Đặng Bùi Phương An cùng một mái nhà nhỏ yên bình. Cuộc sống sẽ cứ thế trôi đi, nếu không có một ngày tình cờ cô giáo Nhung nghe chuyện đảo Trường Sa đang có nhiều cháu nhỏ thất học.
“Hồi đó mình trăn trở lắm, mình cũng là mẹ, lại là cô giáo. Biết các cháu nhỏ theo bố mẹ sinh sống ở đảo mà thất học thì tội lắm. Đảo Trường Sa lại thuộc Khánh Hòa nên mình muốn có cái gì đó đóng góp cho quê hương nên mới xin ra đây dạy học”, cô giáo Nhung kể với chúng tôi. 

Hai vợ chồng cô giáo Nhung trong căn nhà nhỏ ở đảo Trường Sa

Nhưng chuyện xin ra đảo dạy học, ban đầu cũng vấp phải sự phản đối quyết liệt của gia đình. “Mình là người có gia đình, ra đảo thì chồng con một nơi, mình một nơi cũng khó. Mà mang theo cả chồng, biết làm gì, con cái liệu có sống nổi với khí hậu khắc nghiệt ở Trường Sa không, mình day dứt lắm”, cô Nhung tâm sự.

Trăn trở, day dứt của cô giáo Nhung thật may lại được sự đồng cảm, chia sẻ từ phía chồng. “Nghe vợ bảo đi ra đảo, ban đầu mình cứ tưởng là đùa. Nhưng khi nghe ý định nghiêm túc của vợ, mình cũng suy nghĩ và ủng hộ vì mình hiểu cô ấy hơn ai hết. Lúc đó mình chỉ nói một câu, ở trong đất liền thì lương anh đủ để nuôi em và con, còn ra đó thì em nuôi anh nhé”, anh Chương nửa đùa nửa thật khi nhớ lại ngày xin ra đảo dạy học. Bố mẹ của hai gia đình khi hiểu hết tấm lòng của hai vợ chồng trẻ cũng không ngăn cản nữa, chỉ dặn mỗi câu: “Đã đi thì phải sống hết mình nơi quê hương mới”.

Mỗi ngày 4 “sô”, 5 lớp

Từ ngày ra đảo dạy học, một mình cô Nhung phụ trách 12 cháu nhỏ đủ các lứa tuổi, từ mầm non cho đến lớp 4. Một ngày cô dạy 4 “sô”, cả sáng lẫn chiều. Lúc thì dạy tập đọc, tập viết cho học sinh mẫu giáo, lúc dạy văn, dạy toán cho các em lớp 2, lớp 3, lớp 4. “Mình soạn giáo án đủ 9 môn cho học sinh lớp 2, lớp 3 và 11 môn cho học sinh lớp 4. Ở đây chỉ còn môn thể dục là mình không dạy thôi vì khí hậu khắc nghiệt ở Trường Sa tự thân cũng đã là một môn học quá nặng cho các em rồi”, cô Nhung cho hay. 


Mỗi "lớp" của cô Nhung chia thành một cụm, quay lưng vào nhau 

Hình ảnh cô Nhung gieo chữ trên đảo Trường Sa khiến nhiều Đoàn viên trẻ trong chuyến ra thăm đảo đầu tháng 5/2009 hết sức cảm động.

Bạn Vũ Tô Sa Anh, giáo viên Trường CĐ Văn hóa Nghệ thuật tỉnh Quảng Ninh, đồng thời đang là sinh viên Học viện Âm nhạc Hà Nội khẳng định, nếu được thì khi tốt nghiệp em cũng sẽ xin ra đảo để dạy đàn, hát cho các em.

Nói như Sa Anh, rằng các em ở đảo không những cần học chữ, mà cần được học cả những kỹ năng cần thiết cho cuộc sống tâm hồn.

Dạy học, soạn giáo án cho đến làm đề thi, kiểm tra học kỳ và cho các cháu lên lớp, cô Nhung phụ trách tất. Nhiều đêm cô Nhung phải thức đến tận 2, 3 giờ sáng để soạn giáo án cho các lớp, mà mệt nhất là giáo án về môn văn. Không như trong đất liền, những hình ảnh minh họa luôn phong phú, thậm chí các em có thể đi thực tế để hiểu, nắm bắt vấn đề rõ hơn.

“Học ở đảo nên các cháu không có điều kiện tiếp xúc thực tế nhiều. Các cháu không được đi chơi công viên, sở thú, đi xem phim, tham quan thắng cảnh. Bài tập làm văn các cháu làm luôn phải là một sự tưởng tượng của riêng mình”, cô Nhung kể. Những cánh đồng lúa chín, cây đa, đình làng, con trâu, cái cò… vốn dĩ thân quen, gần gũi với bọn trẻ trong đất liền thì với bọn trẻ ở đảo chúng chỉ biết qua sách vở.

Cũng may gần đây Trường Sa đã có thể xemđược tivi, nên bọn trẻ có thể nhận thức được những gì cô giáo Nhung muốn truyền đạt. Nói là vậy, đời sống tâm hồn của bọn trẻ ở đảo theo quan sát của chúng tôi còn rất thiếu thốn. Mùa hè, chúng thường lấy trò chơi lượm ốc, san hô về rải quanh nhà làm trò chơi bán hàng, nhưng mùa đông thì chỉ quanh quẩn trong nhà vì thời tiết ngoài đảo rất khắc nghiệt. 

Ghế đu là trò chơi duy nhất của các cháu nhỏ trên đảo

Cô Nhung cho biết, lũ trẻ ở Trường Sa được cái rất ham học. Ở đảo, không có nhiều thứ để chơi nên hầu hết đứa nào cũng thích đi học, vì mỗi giờ học chúng tìm thấy niềm vui. Để chương trình học của các cháu không bị lạc hậu, cô Nhung thường phải liên lạc về đất liền xin đồng nghiệp giáo án, sách vở và cả đồ chơi.

Tất cả 12 học trò của cô giáo Nhung, đứa nào cũng học khá, thậm chí cháu Nguyễn Thanh An, học sinh lớp 4 – cũng là cậu học trò lớn tuổi nhất trong bọn trẻ – thì 4 năm liền đều đạt loại giỏi. “An nó siêng học lắm, nhưng điều kiện học ở đảo không tốt bằng đất liền nên bố mẹ cháu dự định tốt nghiệp lớp 5 sẽ cho cháu vào đất liền. Ở đây cũng có hai, ba cháu học khá bố mẹ đều đã cho vào đất liền học tiếp rồi”, cô Nhung cho biết.

Dù điều kiện khó khăn nhưng học sinh của cô Nhung đều học khá, giỏi 
Vất vả, khó khăn nhưng cô Nhung chưa bao giờ thấy lựa chọn của mình là sai lầm, bởi ở đảo cô có một mái ấm yên bình, có người chồng thương yêu vợ hết mực cùng đứa con gái xinh xắn. “Ở đây bọn em cũng rất được các anh chiến sĩ cũng như lãnh đạo ở thị trấn Trường Sa quan tâm. Cả đảo như một mái nhà chung cho mọi người, lại thường xuyên nhận được hỏi han, động viên từ trong đất liền”, cô Nhung nói tiếp.
Mong ước duy nhất của cô Nhung hiện giờ là có một chiếc máy vi tính cùng máy in, để việc soạn giáo án, ra đề thi đỡ mệt hơn, thay vì cứ mỗi lần kiểm tra học kỳ cô lại ra ủy ban thị trấn đánh nhờ đề thi. Thế nhưng, mong ước vậy nhưng cô vẫn bảo với chúng tôi đừng xem đó là yêu sách, đòi hỏi, vì cô vẫn luôn khẳng định mình chưa đóng góp được gì nhiều cho vùng biển đảo thiêng liêng của tổ quốc.

Sông Lam (Dan tri)

Bình luận (0)