Sớm mồ côi từ nhỏ, nhưng với nỗ lực không ngừng, cùng với sự cưu mang của người thân, cô gái Lương Thị Xoan – sinh viên lớp Đ3.KT6 Trường ĐH Lao động Xã hội đã luôn cố gắng để vượt qua số phận không may của mình.
Tuổi thơ vắng mẹ, thiếu cha
Xoan sinh ra tại miền quê nghèo huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, khó ai có thể nghĩ cô gái sinh năm 1989 ấy đã trải qua một tuổi thơ đầy sóng gió.
Khi Xoan chào đời được 8 tháng thì người bố rời bỏ mẹ con Xoan mà đi bởi căn bệnh quái ác mà gia đình không có đủ tiền để chữa bệnh. Rồi mẹ Xoan tái giá, những tưởng cuộc sống có cha, có mẹ sẽ là một bước khởi đầu mới tốt đẹp hơn. Nhưng bất hạnh thay, người bố dượng tính tình cộc cằn, tuổi thơ của Xoan chỉ là những ký ức về những trận đòn roi của người bố dượng. Trên tay Xoan, sau hơn 20 năm, những vết tích trận đánh đập của người cha vẫn không thể lành được lành được.
Không lâu sau đó, người mẹ cũng rời bỏ Xoan mãi mãi khi Xoan mới được 5 tuổi – cái tuổi còn quá bé để nếm trải từng ấy sự đời. Rồi bố dượng bỏ đi trước khi phá nát căn nhà vốn là của bố mẹ đẻ của Xoan và lấy đi tất cả mọi thứ đáng giá, ngay cả một chiếc ghế ngồi.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, khó ai có thể nghĩ Xoan đã trải qua một
tuổi thơ đầy sóng gió.
Thương cháu, người cô vốn là thanh niên xung phong không lấy chồng đã chuyển về căn nhà của bố mẹ Xoan và cưu mang, đùm bọc cho đứa cháu nhỏ. Khi lên 9 tuổi, Xoan được gửi vào trại trẻ mồ côi của huyện Can Lộc do người cô không đủ điều kiện nuôi dưỡng. Nhưng rồi “mái ấm tình thương” đó cũng phải giải thể vì không có kinh phí hoạt động. Thương cháu nên dù cuộc sống gặp muôn vàn khó khăn, người cô của Xoan vẫn quyết định đón em về.
“Lúc đó, em mới 13 tuổi – ở cái tuổi mà các bạn được bao bọc, học hành tử tế, được chơi hồn nhiên thì em phải bơ vơ và lúc nào cũng buồn rồi khóc vì nhớ mẹ và lo lắng kiếm sống. Nhưng đôi khi ngẫm lại mình vẫn còn may mắn hơn một số bạn vì em còn cô em đón nhận và bao bọc. Nếu không phải có cô và bà nội, em đã chẳng có ngày hôm nay. Những ngày bên cô và bà, cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng em thấy thật ấm áp” – Xoan chia sẻ.
Và ý chí thay đổi cuộc đời
Hoàn cành khó khăn không dập tắt niềm được đam mê học tập của Xoan. Cùng với sự khuyến khích động viên của cô và bà, Xoan luôn cố gắng học tập. Từ cấp 1, Xoan đều đạt được thành tích học tập xuất sắc. Học hết cấp 3, Xoan thi vào ĐH Ngoại thương Hà Nội với mong muốn sau này ra trường có thể kiếm được công việc tốt, đỡ đần cô và bà. Kết quả thi không được tốt, Xoan quyết định ở lại Hà Nội tìm việc đợi năm sau thi tiếp.
Gần 1 năm làm ở Gia Lâm (Hà Nội), Xoan nếm trải vị đắng chát của cuộc sống công nhân, từ làm ca đêm, ăn uống thất thường hay những giấc ngủ không tròn giấc khiến Xoan càng quyết tâm ôn thi đại học để đổi đời. Dành hết số tiền tiết kiệm trong thời gian đi làm cho việc ở trọ và học ôn ở Trường ĐH Sư phạm, Xoan chẳng dám ăn, dám mặc. “Cho đến bây giờ, đa số quần áo của mình đều là măc lại của chị dâu thôi”, Xoan ngượng ngùng thổ lộ.
Nỗ lực đã được đền đáp khi mùa tuyển sinh năm 2007, Xoan thi đỗ vào Trường ĐH Lao động Xã hội. Trong lòng Xoan và cô lúc ấy vừa mừng vừa lo, mừng vì cuối cùng ước mơ vào ĐH đã trở thành sự thật, lo vì họ chẳng biết tính sao với những khoản chi phí khi Xoan ở nơi đất khách quê người.
Không muốn người cô ở quê phải lo lắng nhiều, Xoan luôn cố gắng sống thật tiết kiệm, vừa đi học vừa đi làm để trang trải chuyện học hành. Bốn năm học xa nhà là bốn năm Xoan “chạy” đủ “nghề” từ làm thu ngân ở siêu thị, làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng, quán ăn hay làm gia sư đã giúp cô có thể theo đuổi được việc học tập.
Với những cố gắng của mình, ba năm liền Xoan đều được học lực khá. Năm ngoái, Xoan cũng được tuyên dương trong Đại hội biểu dương trẻ tàn tật và trẻ mồ côi, được bằng khen của Bộ Lao động Thương binh & Xã hội vì có thành tích xuất sắc trong lao động và học tập.
Xoan mơ ước sau này có thể đi du học ngành công tác xã hội với mong muốn có thể tham gia các tổ chức phi chính phủ để được giúp đỡ được những người có hoàn cảnh như mình. Hiện tại, Xoan cũng đang tự ôn luyện tiếng Anh với mong muốn có ngày ước mơ kia sẽ trở thành sự thật.
Mơ ước thì còn xa nhưng với Xoan, thực tại lại là cả một nỗi buồn sâu kín: “Em thi vào ĐH và bao nhiêu gánh nặng lại đè lên vai cô. Với mấy sào ruộng và một khoản tiền trợ cấp nhỏ, cô sống tằn tiện để cho em được đi học. Lúc nào cô cũng động viên em cố gắng. Nhiều lúc về quê, thấy tóc cô bạc dần, lại nhìn căn nhà thủng lỗ chỗ mà mỗi lần trời mưa, phải hứng chậu khắp nhà mình em chỉ biết khóc…”, sau câu nói ấy Xoan lặng thinh.
“Bây giờ em chỉ muốn ra trường thật nhanh và kiếm được việc làm ổn định, em muốn đỡ đần cô, cô đã vất vả nhiều rồi. 20 triệu đồng nợ ngân hàng chính sách chưa biết bao giờ mới trả được, nhưng em sẽ cố gắng”, ánh mắt Xoan hơi cười như tự động viên chính mình.
Sinh ra đã gặp nhiều bất hạnh nhưng không vì thế mà cô gái ấy mất đi niềm tin. Xoan luôn tâm niệm “cái gì cố gắng là sẽ làm được”. Trong mắt cô gái ấy chính là khát khao, là hy vọng về một tương lai tươi sáng…
Theo Dân Trí
Bình luận (0)