Giữa Sài Gòn náo nhiệt, đôi vợ chồng chỉ cao 1,2m này đã viết nên câu chuyện cổ tích của nghị lực và tình yêu, đồng thời minh chứng rằng khuyết tật không bao giờ là giới hạn của những ước mơ…

Duyên nợ
Khi còn bé, chị Nguyễn Thị Thu Đào đã cảm thấy mình có sự khác biệt về ngoại hình với các bạn đồng trang lứa. Chị trải qua tuổi thơ với tứ chi không phát triển. Tự ti, buồn tủi là những cảm xúc chị từng trải qua. Bây giờ, mỗi lần nhìn vào món đồ chơi hình người chạy xe đạp là trong lòng chị lại gợi lên bao ký ức… Năm học lớp sáu, vì vóc dáng quá nhỏ bé nên ba mẹ chỉ dám mua cho chị chiếc xe đạp trẻ em để tới trường. Nhìn các bạn phóng xe đạp lớn, còn mình lộc cộc trên chiếc xe bé xíu, chị mới thấm thía sự khác biệt của bản thân. Đó cũng là thời điểm chị bắt đầu học cách đối diện với ánh nhìn tò mò, thậm chí thương hại từ xung quanh.
Ngoại hình đặc biệt khiến mỗi bước đi của chị trong đời đều chậm hơn người khác, nhưng chị không để điều đó định nghĩa giá trị bản thân. Chị cho biết, mình chọn cách nhìn mọi chuyện nhẹ nhàng hơn, tập sống lạc quan, coi khó khăn như thử thách phải vượt qua. Gia đình trở thành chỗ dựa quan trọng, luôn ở bên động viên, giúp chị có thêm dũng khí bước tiếp.
Căn bệnh này đã gây cho chị nhiều bất lợi trong cuộc sống, khi chỉ cao được 1,2m lúc trưởng thành, nhưng chị vẫn làm tốt vai trò một nữ công nhân tại cơ sở may tư nhân ở quận Tân Phú (cũ). Sau đó, chị Đào nghỉ làm công nhân và chuyển sang nghề bán vé số. Mỗi ngày, chị phải cố gắng đi bộ khắp các nơi để bán vé số, dù khổ cực nhưng thu nhập của nghề bán vé số có khá hơn so với làm công nhân thời điểm đó.
Trên hành trình mưu sinh, chị Đào tình cờ gặp gỡ anh Nguyễn Văn Lượng, quê ở tỉnh Đồng Tháp lên thành phố mưu sinh bằng nghề bán vé số, cũng bị khuyết tật hình thể giống như chị. Thấy đồng cảnh ngộ, anh Lượng đã rủ chị Đào đến với sân chơi thể thao dành cho người khuyết tật sau giờ làm việc. Những ngày đầu tập luyện vô cùng khó khăn, chị chưa quen với các dụng cụ, mọi thứ đều lạ lẫm với các môn ném lao, ném đĩa và đẩy tạ. Tuy nhiên, ngoài huấn luyện viên ra, anh Lượng luôn là người hướng dẫn tận tình, giúp chị Đào cải thiện nhiều kỹ năng trong thể thao của mình. Cùng cảnh ngộ, cùng phải bươn chải mưu sinh, cả hai nhanh chóng tìm được tiếng nói chung, từ sẻ chia thành thói quen rồi dần thành tình yêu đến lúc nào không hay.
Luôn bằng lòng với hạnh phúc bình dị
Khi biết chị Đào và anh Lượng yêu nhau, gia đình hai bên rất ủng hộ và hết lòng vun đắp. Cả hai lúc ấy mơ ước một đám cưới như bao cặp đôi khác nhưng do hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên chưa thực hiện được.
Thật may mắn khi năm 2015, cả hai biết tin NSND Kim Cương sẽ tổ chức đám cưới tập thể cho 40 cặp đôi khuyết tật nên họ đã mạnh dạn đăng ký và được chọn. Tính đến nay, cả hai đã có 10 năm hôn nhân hạnh phúc.
Chị Đào kể, năm 2016, chị có được niềm hạnh phúc lớn lao khi hay tin mình mang thai, nhưng rồi niềm vui không được trọn vẹn.
Sau biến cố này, anh Lượng lo sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của chị nên không muốn chị sinh thêm con nữa, mặc dù chị và gia đình hai bên đều mong muốn có thêm một đứa con.
Hiện chị Đào (34 tuổi) và anh Lượng (36 tuổi) là thành viên thuộc đơn vị thể thao người khuyết tật TP.HCM, đã tham gia các giải đấu toàn quốc và đạt được nhiều huy chương vàng kể từ khi tham gia thể thao. Kỷ niệm đáng nhớ nhất trong hành trình thi đấu của chị Đào là chuyến đi Hà Nội năm 2022. Đây là ước mơ đã ấp ủ từ lâu, và nhân dịp tham gia thi đấu, chị đã có cơ hội được thăm lăng Bác. Trong giải đấu này, chị giành được 3 huy chương vàng.
Hành trình của chị Đào là minh chứng sống động cho nghị lực phi thường, cho ý chí và trái tim không bao giờ chịu khuất phục. Dẫu trải qua nhiều thử thách và mất mát, chị vẫn kiên cường, tìm thấy hạnh phúc trong tình yêu, niềm đam mê thể thao và những giá trị nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa trong cuộc sống. Câu chuyện của chị là lời nhắc nhở rằng, dù cuộc đời có giông bão đến đâu, ý chí và tình yêu sẽ luôn là điểm tựa để mỗi người đứng vững.
Minh Châu

Bình luận (0)