Chuyện ngồi nhầm lớp cứ ngỡ như chỉ có ở xã Ia Kreng, nhưng thực ra nó lại là chuyện rất phổ biến với các học sinh dân tộc thiểu số trên địa bàn huyện Chư Păh, Gia Lai mà lâu nay chưa ai phát hiện, hoặc chưa ai dám nói…
Học sinh lạ lẫm với tiếng Việt, phải học thêm Anh văn!
Với những học sinh (HS) người dân tộc J’rai và Bahnar trên địa bàn huyện Chư Păh nói chung và xã Ia Kreng nói riêng, vốn tiếng Việt của các em còn rất hạn chế, các em sinh ra đều được nói tiếng mẹ đẻ và khi đến trường mới bắt đầu làm quen với tiếng Việt. Mặt khác, do điều kiện kinh tế còn khó khăn, lại ở vùng núi, nhiều nơi để tiếp xúc được với người Kinh là chuyện không dễ và việc học của các em còn nhiều hạn chế khi một buổi đi làm, một buổi đến trường. Đó là những nguyên nhân khiến việc ngồi nhầm lớp của các em phổ biến.
Ngoài việc truyền dạy kiến thức, đạo đức cho HS, các giáo viên nơi đây còn phải có thêm nhiệm vụ đến từng nhà vận động HS đến lớp để duy trì sĩ số HS.
Trao đổi với chúng tôi, ông Nguyễn Tấn Huy – phó hiệu trưởng Trường THCS Ia Kreng cho biết: Do địa bàn xã Ia Kreng là xã xa và khó khăn nhất huyện Chư Păh nên trong năm học này, trường có 341 HS, trong đó có 228 HS tiểu học, 113 HS THCS, duy chỉ có 4 em là HS người Kinh. “HS ở 3 làng Díp Duch 1, Duch 2 của xã Ia Kreng tiếp thu bài học rất kém. Đây không phải lỗi của các em mà do vốn tiếng Việt quá ít, các em 1 buổi đi học, một buổi đi làm. Trong khi các em lại phải học chương trình giống như những HS ở thủ đô và trên cả nước, nên bài giảng của giáo viên các em không tiếp nhận được như các vùng khác”.
“Thực tế không thể phủ nhận được”
Bản thân ông Vinh đã phải thốt lên rằng “Chuyện ngồi nhầm lớp của các em HS ở Ia Kreng mà các em (các PV) vừa phát hiện được đó là một thực tế không thể phủ nhận được”.
Các em học sinh ở Gia Lai rất cần một chương trình cải cách
dành riêng cho học sinh dân tộc.
Ia Kreng lại là vùng khó, nên việc bố trí giáo viên từ trước đến nay đều dựa vào giáo viên làng, bám bản. Tuy rằng họ không được chuẩn về mặt kiến thức nhưng lại có vốn tiếng địa phương. Được mặt này thì mất mặt kia.
Với những đặc thù trên, khó khăn lớn của giáo viên nơi đây chính là giữa việc duy trì sĩ số và chất lượng giáo dục, và thứ phải chọn đầu tiên đó là duy trì sĩ số: “Nếu làm theo tiêu chuẩn đặt ra thì HS sẽ chán học, sẽ bỏ học vì phải ở lại lớp, HS đến trường là chúng tôi mừng rồi. Đây cũng chính là bài toán nan giải giữa phổ cập và chất lượng. HS Hà Nội, TPHCM học như thế nào thì HS Ia Kreng cũng phải học như vậy. Cái bất cập như vậy chúng tôi cũng phải chấp nhận”.
Và lỗi chính của việc ngồi nhầm lớp của HS nơi đây là trình độ dân trí của người dân còn kém, điều kiện kinh tế, xã hội khó khăn. Nhất là chương trình sách giáo khoa cho các em chưa phù hợp, và giáo viên cũng có lỗi trong này khi nhiều giáo viên trình độ vẫn còn hạn chế.
Theo ông Vinh, việc cần nhất cho nền giáo dục nơi đây đó là một chương trình cải cách riêng cho HS dân tộc thiểu số. Cần có một chương trình của người dân tộc riêng, một chương trình song ngữ cho HS lớp 1, 2, 3 để các em vừa học tiếng Việt vừa học tiếng dân tộc, rồi sau đó mới giảm dần tiếng dân tộc xuống, tăng tiếng Việt lên thì mới giải quyết được tận gốc tình trạng ngồi nhầm lớp.
“Cần phải cải tiến về nội dung chương trình, giảm tải thật nhiều hơn nữa, dạy những vấn đề gì cần thiết riêng của vùng dân tộc thôi. Ví dụ như trong chương trình sách giáo khoa mới của HS lớp 2, có bài khi nghe điện thoại là phải a lô, nhưng HS dân tộc mình đã nhìn thấy cái điện thoại bao giờ đâu mà cũng phải học như vậy”, ông Vinh bày tỏ.
(Dân trí)
Bình luận (0)