Tuyên truyền pháp luậtGia đình - Xã hội

Kể chuyện đánh chìm tàu chiến của Mỹ tại Cảng Sài Gòn: Kỳ 5: Thực hiện lời hứa hôn

Tạp Chí Giáo Dục

Di ảnh của ông Hai Hùng trên bàn thờ gia tiên của gia đình ông Ba Náo (ảnh tư liệu)
Hai Hùng ra đi vĩnh viễn. Lời của Hai Hùng ngày nào vẫn canh cánh trong lòng Ba Náo. Hòa bình lập lại, con gái Hai Hùng về làm dâu nhà Ba Náo theo tâm nguyện của hai người bạn chiến đấu.
Biến cố của gia đình
5 năm ở Côn Đảo, Ba Náo luôn là tâm điểm tra khảo của bọn cai ngục. “Chuyện đánh tàu USNS CARD khó khăn hơn ở tù nhiều mà mình còn làm được thì xá gì chuyện đánh đập, tra tấn”, giọng Ba Náo vẫn đanh thép. Lần đầu tiên trong đời Ba Náo khóc là năm 1969, khi nhận thư của người em gái Lâm Thị Tám báo tin ba mất. Cũng trong thời điểm này, người chị thứ hai của Ba Náo (giao liên Ban an ninh T4) bị bắt; em trai thứ năm hy sinh ở vùng căn cứ địa phương Nhà Bè trong một trận càn; người em trai thứ sáu cũng theo đơn vị xuống Kiên Giang; cô Tám trên đường đi tìm anh trai cũng bị bắt. Rồi Ba Náo khóc cho đôi chân mình bị xiềng xích suốt 5 năm khiến không thể làm điều gì đó để xua tan nỗi buồn, mất mát lớn của gia đình. Chị em mỗi người mỗi nơi, không biết tin tức, sống chết thế nào. Ba của Ba Náo nằm viện chỉ có một mình mẹ chạy ra chạy vào. Có nhiều lúc bà bị bắt, không ai nuôi ba. Ba Náo không khóc mới lạ. Hay tin Hai Hùng hy sinh, lòng Ba Náo đau như cắt.
Bất lực trước thái độ cương quyết của người chiến sĩ biệt động kiên trung, chúng giở nhiều trò áp đảo tinh thần nhắm vào gia đình Ba Náo. Bọn ngụy quyền địa phương khủng bố gia đình Ba Náo bằng cách tung tin đồn anh đã chết ở nhà tù Côn Đảo. Cũng vì cái tin ấy mà ba anh đã bệnh lại càng nặng hơn.
Trong trại giam, anh em tù chính trị nghe bọn lính đồn đại sắp trao trả tù binh theo Hiệp định Paris. Họ thấp thỏm đợi chờ. Sợ phải đối mặt với dư luận lên án tội ác của mình gây ra, trước ngày trao trả tù binh, bọn chúng đã cho những người bị bại liệt, không có khả năng đi đứng lên máy bay trực thăng. Ba Náo nghĩ thầm: “Phen này chắc chúng ném xuống biển để xóa dấu vết”. Thời điểm đó không phải ai cũng còn đủ sức lực, tỉnh táo để nghĩ đến chuyện không hay. Nhưng riêng Ba Náo vẫn còn nhanh nhạy chẳng kém lúc đấu trí với bọn quân cảnh ở sông Sài Gòn trong chiến dịch đánh tàu USNS CARD. Nhưng không, chiếc máy bay hạ cánh vào đất liền. Mọi người được thả xuống một ngôi chùa, được các nhà sư đùm bọc, cứu chữa. Nhiều tù binh yếu ớt đã dần bình phục sau hơn 10 ngày ở tại đây. Người của cách mạng sau nhiều ngày liên lạc với cơ sở đã tìm cách đưa số người này về một phòng đặc biệt thuộc Bệnh viện Phúc Kiến (nay là Bệnh viện Nguyễn Trãi) để tiếp tục cứu chữa. Mẹ Ba Náo khóc vì con trai được bình an trở về, khóc vì thằng Năm hy sinh, thằng cháu ngoại, con người chị thứ hai cũng vừa đi theo cậu…
Ba Náo lại khóc. Anh khóc vì người vợ hiền nuôi ba đứa con nhỏ bằng nghề bán bông lại còn bị bọn ngụy quyền địa phương đàn áp. Bệnh viện ở căn cứ cách mạng (Long Khánh) đón các tù chính trị về chữa trị. Hay tin bệnh viện thiếu thuốc, mẹ anh và vợ chạy đôn chạy đáo đến những gia đình cơ sở cách mạng vận động. Có thuốc rồi, người em gái và con trai Ba Náo đến tiếp tế để được thăm ba. Thằng con trai Lâm Văn Quản mới 14 tuổi mà lanh lợi, nó đi lọt qua các trạm cảnh sát rồi tới bệnh viện, đến cô Tám còn không ngờ. Thân hình thằng Quản gầy còm nhưng lần này mập ú bởi khắp người toàn thuốc là thuốc. Ba Náo rất đỗi tự hào vì con trai đã trưởng thành, có ý thức cách mạng. Năm 1974, lành bệnh hẳn, Ba Náo về đơn vị cũ.
Thực hiện lời hứa
Cái tên dài ngoằng “Ba Náo đánh tàu CARD” đã có từ chục năm rồi nhưng anh phải giấu mặt, đó là quy định để đảm bảo bí mật. Thậm chí những người cùng một đơn vị cũng chẳng biết Ba Náo là người đánh tàu USNS CARD. Đến năm 1974, anh mới xuất hiện tại đại hội mừng công. Chuyện Ba Náo giữ bí mật đến phút chót cũng là đề tài nóng hổi bởi không bí mật làm sao những người này còn gặp nhau? Niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Vui vì chiến thắng, buồn vì tên Hai Hùng cũng được nhắc đến nhưng thân xác anh đã bị chôn vùi ở đâu đó.
Sau trận đánh tàu USNS CARD, Ba Náo và Hai Hùng được điều về đơn vị biệt động 69 nhưng mỗi người một nhiệm vụ, không ai biết tin tức của nhau. Câu chuyện mà Hai Hùng tâm sự hồi nào còn ở chiến khu, cùng nhau bàn phương án đánh tàu vẫn in sâu trong trí nhớ Ba Náo. Anh thương Hai Hùng như người em ruột thịt. Tình cảm mà Ba Náo dành cho Hai Hùng nhiều hơn nữa khi biết được gia cảnh của người đồng đội, đó là câu chuyện thấm đẫm nước mắt. Những ngày Hai Hùng trốn lính lên Sài Gòn rồi theo đơn vị đi hoạt động khắp nơi, vợ anh đã bỏ đứa con gái thơ dại cho bà nội nuôi rồi ra đi biền biệt. Ba Náo chỉ biết khuyên nhủ người đồng đội: “Chuyện qua rồi, chinh chiến mà”. Lúc ấy, con gái Hai Hùng mới bốn tuổi đầu. Con trai Ba Náo, Lâm Văn Quản cũng chừng ấy tuổi. Ba Náo nói: “Sau này tụi nó lớn, tao với mày làm sui nghe”. Hai Hùng không dám nghĩ đến chuyện mai này làm sui mà lo lắng: “Em mà hy sinh thì không ai lo cho con. Hay anh Ba lo cho tụi nó nhé”. Ba Náo gạt phăng suy nghĩ của Hai Hùng: “Chú đừng nói thế, chiến tranh ai biết ai còn ai mất?”. Ba Náo nắm chặt tay Hai Hùng, hành động ấy thay một lời hứa. Nói vậy mà Hai Hùng ra đi thật.
Hòa bình, Ba Náo đem chuyện xưa kể cho mẹ nghe. Mẹ Ba Náo hiểu tâm nguyện của con và Hai Hùng. Bà cũng từng xem Hai Hùng như con ruột. Con gái Hai Hùng cũng là cháu nội của bà mà. Mẹ Ba Náo lặn lội xuống Đồng Tháp để thưa chuyện với mẹ Hai Hùng. Mẹ Hai Hùng vui lắm nhưng nói chuyện tình cảm do tụi nhỏ quyết định, không biết tụi nó có ưng không? Chuyện tác hợp của người lớn đã thành hiện thực. Con gái Hai Hùng về làm dâu nhà Ba Náo vào năm 1984. Cuộc sống gia đình trong ấm ngoài êm. Mới hồi nào thằng Quản có mấy tuổi đầu theo bà nội vào nhà lao Chí Hòa khóc nấc khi thấy cha ốm tong teo, mà giờ đây đã trở thành ông Hiệu trưởng Trường CĐ KT-KT Phú Lâm TP.HCM. Còn con gái Hai Hùng, Nguyễn Bích Thủy ngày nào cứ khóc đòi cha, đòi mẹ hiện đang công tác tại P. Bình Thuận, Q.7. Thế là Ba Náo có thêm một người con. Di ảnh Hai Hùng được đặt trang trọng trên bàn thờ tổ tiên gia đình Ba Náo từ đó đến nay.
Trần Tuy An

Ở tuổi 76, Ba Náo sống quây quần bên con cháu, vui thú điền viên. Hỏi niềm vui lớn nhất ngoài chuyện đánh tàu USNS CARD là gì, ông hồ hởi: “Tôi vui vì đã thực hiện được lời hứa với người anh em chiến đấu”.

Kỳ cuối: Một làn sóng đấu tranh mới

Bình luận (0)