Tuyên truyền pháp luậtGia đình - Xã hội

“Lục Vân Tiên” thời hiện đại: Bài cuối: Vợ chồng hào hiệp ở “cầu tử thần”

Tạp Chí Giáo Dục

Vợ chồng ông Chúc trên mạn thuyền
Mỗi khi đêm về, giấc ngủ của vợ chồng ông Nguyễn Văn Chúc (sinh năm 1957) không được trọn vẹn. Và như một thói quen đã được định hình bao năm qua, hễ trên sông “có động” là vợ chồng ông lập tức bật dậy như một bản năng.
Ở khu vực bờ sông Sài Gòn, đoạn chân cầu Bình Lợi (phường 13 – Q.Bình Thạnh – TP.HCM), nơi được mệnh danh là “cầu tử thần” hầu như ai cũng biết đến vợ chồng ông Chúc. Người ta biết đến vợ chồng ông không phải vì cái nghề chài lưới mưu sinh hàng ngày mà vì cái việc cứu người, vớt xác mà ông bà đã làm suốt hơn 30 năm qua trên dòng sông này.
“Gác cổng” ở “sông tử thần”
 Ông bà Chúc đã cứu không biết bao nhiêu người sa cơ gặp nạn, người đi tìm cái chết hoặc lặn tìm thi thể những người bạc mệnh đưa về cho gia đình họ, cho dù bất kể ngày đêm hay lúc nắng mưa. Gió sông thổi lồng lộng phả vào thuyền, trời đã sẩm tối, ông Chúc vừa nói vừa ôm ngực ho khan. Hơn 30 năm lênh đênh trên sông nước, ngụp lặn dưới dòng nước để vớt xác chết, cứu hàng chục mạng người khiến ông hao tổn nhiều sinh lực. Rồi ông đưa cho tôi nhìn cuốn sổ đã úa vàng, lật từng trang cho biết: “Đây là nhật ký vớt xác, cứu người mà tôi đã ghi lại những lúc rảnh rỗi, cũng có đôi lúc tôi quên béng đi không ghi vào đây”. Cố lục trí nhớ, ông kể lại chuyện mình cứu sống hai người cách đây không lâu. Đó là vào đầu năm 2004, một tốp công nhân của Công ty Đường sắt đang thi công sửa chữa cầu Bình Lợi nhưng bất ngờ bị sập giàn giáo, cả năm người rơi xuống sông. Lúc ấy, vợ chồng ông đang buông lưới đánh cá, nghe tiếng động bất ngờ, ông Chúc ném tất cả, nổ máy cho ghe chạy ra giữa sông. Ba người đã bơi được vào bờ, còn ông Chúc lần lượt cứu sống hai người còn lại. Và cũng chính lần ấy, anh công nhân tên Trần Đình Đức (ngụ tỉnh Nghệ An) đã xin vợ chồng ông nhận mình làm con nuôi. Cho đến nay, bảy năm trôi qua, Đức đã có một gia đình nho nhỏ ở Q.Bình Thạnh và thi thoảng anh lại đưa vợ con đến thăm ba mẹ nuôi của mình. Mới đây không lâu, ông chứng kiến cảnh một nhóm học sinh thách đố nhau trên cầu. Và một cậu học sinh đã nhảy xuống sông tự bơi vào bờ để chứng tỏ “anh hùng” với các bạn nữ. Tuy nhiên, do đuối sức, cậu ta bơi được giữa chừng đã chìm xuống. Chứng kiến cảnh đó, ông Chúc đã bơi ra cứu cậu thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Rồi một trường hợp khác, đây là một trường hợp rất đặc biệt khiến ông Chúc không thể quên sau khi ông cứu cô gái trầm mình ở dòng nước xiết thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Sau khi được cứu sống, cô gái đã kể lý do trầm mình với ông. Do không thể ở cùng một mái nhà với người chồng sau của bà nội. Tháng nào người ông này cũng buộc cô phải đưa toàn bộ số tiền lương công nhân cho ông, nếu không sẽ bị ông đánh đập, chửi mắng thậm tệ và không cho vào nhà. Uất ức, cô tìm đến đoạn cầu Bình Lợi để nhảy xuống sông trầm mình, may mắn, cô được ông Chúc cứu sống. Không những thế, vợ chồng ông còn sắm quần áo và cho cô tá túc trên chiếc ghe nhỏ của mình. Thế nhưng, chỉ được một thời gian ngắn, cô gái xin phép ra đi. Từ dạo đó đến nay, cô chưa một lần ghé lại thăm ông. Tuần nào, tháng nào cũng có người bất cẩn bị nạn rơi xuống sông, cũng có người nhảy cầu tự vẫn. Và đã không biết bao nhiêu thi thể, được ông Chúc vớt lên, đưa vào bờ và chờ người thân đến đưa về hoặc chuyển giao cơ quan chức năng. “Có những lúc khi tôi mò vớt được xác người chết đuối, thân nhân của người chết tìm đến đặt vấn đề bồi dưỡng, hỏi vợ chồng tôi muốn gì,… nhưng lần nào vợ chồng tôi cũng từ chối” – ông thổ lộ. Tiếp cho lời chồng, bà Nguyễn Thị Hinh – vợ ông nói: “Ai cũng muốn có tiền, nhưng đồng tiền phải do mình tự làm ra, chứ giữa lúc người ta đang buồn rầu vì tang gia mà mình ngửa tay nhận tiền coi sao được?”.
Trôi dạt đời thương hồ
Đập tay vào mạn thuyền, ông cho biết chiếc thuyền mới này – cũng là “căn nhà” nơi trú ngụ của gia đình ông bao năm qua – là do một số mạnh thường quân ẩn danh giúp đỡ 70 triệu đồng, thông qua một vị linh mục để ông đóng mới. Xuất thân là người miền Bắc nhưng bố mẹ ông vào Nam sinh sống bằng nghề đánh cá trên sông Sài Gòn. Sinh ra trên con thuyền, từ năm lên tám, ông đã thạo việc chài lưới và theo cha đánh cá trên sông. Năm 1977, ông nên duyên vợ chồng với người phụ nữ vốn cũng đồng cảnh chài lưới. Sau đám cưới, ông được gia đình cho một chiếc ghe để ra riêng. Đôi vợ chồng trẻ hàng ngày lênh đênh theo con nước, đánh bắt cá mưu sinh. Rồi những đứa trẻ lần lượt ra đời trên chiếc ghe này. Ngày trước tôm cá còn nhiều, những mẻ lưới trĩu nặng cá đã giúp ông nuôi các con khôn lớn. Nhưng bây giờ, càng lúc càng khó khăn hơn. Nước sông đã ô nhiễm nặng tiêu diệt hết các nguồn lợi thủy sản. Thế nhưng, do gắn đời mình trên mạn thuyền nên ông Chúc vẫn buông chài trên sông đều đặn, mỗi ngày thu nhập khoảng 30-40 ngàn đồng tiền cá cũng đủ giúp gia đình ông vượt qua những khó khăn. Cũng có lúc vì cuộc sống, ông định bỏ nghiệp chài lưới lên bờ, nhưng ông không thể bỏ nơi đây đi nơi khác làm ăn bởi một phần ông không thích hợp với các nghề trên bờ, một phần vì dòng sông này có quá nhiều kỷ niệm, đã nuôi sống bao thế hệ gia đình ông. Bây giờ, vợ chồng ông đã bước qua tuổi 54, vẫn lặng lẽ sống cuộc đời thanh bần, tối đến đi giăng lưới buông câu, sáng ra neo bờ, gặp xác chết thì vớt, thấy người tự tử thì cứu… mặc cho cuộc sống hối hả nhộn nhịp trên bờ, ông sống bình thản giữa lúc người ta quay cuồng trong cơn lốc cơm áo gạo tiền, công danh địa vị.
Bài, ảnh: Nguyên Hải

Vài năm gần đây, nghe “danh” ông, Trạm Quản lý đường sông số 10 thuộc Đoạn Quản lý đường sông Sài Gòn đã hợp đồng với ông để ông làm nhiệm vụ vệ sinh các phao phân luồng trên sông, đồng thời khôi phục các đèn tín hiệu hư hỏng với mức lương 2 triệu đồng/tháng. Nhờ vậy mà gia đình ông cũng đỡ khó khăn hơn.

 

Bình luận (0)