"Có lúc tôi nghĩ, người tự tử phải là tôi chứ không phải Lê Công". |
Nữ diễn viên Vân Anh chia sẻ những đắng cay mà chị phải trải qua sau khi từ chối tình cảm của Lê Công và bị đuổi việc cũng chỉ vì yêu Lê Công.
Rời đoàn kịch, chị đi đâu khi đó?
Những ngày đầu, tôi không biết đi đâu cả. Buồn vì mất việc, nhưng đau hơn là mất niềm tin vào mọi người. Tôi về nhà đóng kín cửa, không nói cho ai biết mình đang gặp chuyện gì. Hàng ngày, Minh Anh vẫn gọi điện chửi rủa hoặc kiểu như “Gọi lại cho Minh Anh theo số…”. Tôi im lặng. Sau đó, tôi đi múa trở lại, tham gia nhóm tấu hài rồi trở lại sân khấu, nhưng không phải đoàn kịch nói thành phố.
Sau những cú vấp, ai cũng phải đứng dậy. Chắc chắn chị phải làm việc để tồn tại. Nhưng chuyện tình cảm quả là không dễ dàng. Ra đi rồi, Minh Anh có tiếp tục gây áp lực với chị?
Còn đau đớn hơn những gì trước đó ý chứ. Một ngày, tôi nghĩ mọi chuyện tạm yên, Minh Anh lại gọi. Câu hỏi của chị làm tôi choáng váng: “Em có thai với anh Công rồi phải không?”. Tôi run cả người, hỏi lại: “Chị… chị nói gì?”. Chị ta lại tiếp tục ngọt nhạt: “Chị biết, em có thai với anh Công rồi. Chị không muốn phá vỡ tình cảm giữa em và anh Công cũng như không muốn em bỏ cái thai đó. Em cứ giữ lại!”. Giận nóng cả người, tôi gằn giọng: “Chị nói gì? Tôi với anh Công chưa từng hôn nhau, nói gì có thai? Chị lấy đâu ra cái tin kinh dị đó?”. Bỗng nhiên, chị ta thốt lên một câu: “Chị không tin em nữa. Em là kẻ dối trá, cố tình qua mặt chị”.
Có lẽ mối thù ấy vẫn còn rất nặng, nên 12 năm sau, Minh Anh vẫn bịa chuyện tôi có thai. Tôi không hiểu sao chị ấy có thể dựng đứng lên như vậy, trắng thành đen. Tôi đã chịu quá nhiều đau đớn, có lẽ Minh Anh chưa hài lòng?
Ai cũng phải quên để sống
Dẫu sao Lê Công chết, nhiều người vẫn nghĩ do chia tay Minh Anh. Những đổ vỡ đó không thể không có bóng dáng người thứ 3, đó là chị?
Sau 12 năm, vết thương của tôi lại bị khơi miệng, xát muối cũng vì lập luận đó của Minh Anh. Tại sao chị ta phải buộc tội cho tôi? Là người trong cuộc, chị ta phải hiểu trước khi tôi xuất hiện, họ đã từng chia tay và Lê Công cũng đã từng tự tử. Và tôi đã chủ động rút lui để hai người hạnh phúc. Đành rằng anh Công yếu đuối, dại dột. Nhưng cũng là phụ nữ, và từng đau như nhau, tại sao khi chuyện đã ngủ yên, chính Minh Anh lại khơi gió quất vào cuộc đời tôi lần nữa?
Người ta nói phụ nữ thường khó quên. Ví như tấm ảnh của chị, Lê Công vẫn tiếp tục giữ bên mình trước khi chết, làm sao Minh Anh có thể quên được?
Có lúc tôi nghĩ, người tự tử phải là tôi chứ không phải Lê Công. Mất người yêu, mất bạn bè, niềm tin, công việc… cùng lúc, lại bị giày vò hàng ngày như vậy, tôi cũng không tin nổi mình đã vượt qua.
Mười mấy năm qua, tôi đã dìm đau buồn xuống tận đáy lòng để quên, để sống và làm việc. Và theo lời Minh Anh kể, chị ấy hiện rất hạnh phúc. Vậy cớ gì chị ấy lại gợi chuyện cũ để làm gì? Tự mình chị ấy khơi ra rồi lại bảo là hãy để cho chị ấy bình yên? Là sao? Có ai không cho chị ấy bình yên đâu? Tôi thực sự không hiểu chị ấy muốn gì nữa!
Hồi đó, ba người chưa từng ba mặt một lời lần nào sao?
Khi Minh Anh gọi điện, tôi đồng ý gặp cả chị ấy và anh Công để nói rõ ràng, mong họ đừng làm đau tôi nữa. Minh Anh bảo sẽ hẹn địa điểm khi anh Công đi đóng phim về nhưng không thấy chị ấy gọi lại. Và cuộc gặp đó đã không xảy ra.
Bao năm nhìn lại, chị thấy tình cảm của Lê Công dành cho chị thế nào? Chị có tin anh ấy?
Tôi cứ thắc mắc hoài điều đó. Khi Minh Anh giày vò tôi, khi tôi bị cho thôi việc, anh ấy không nói gì cả, cũng không nói phải làm gì cho tôi. Nhưng khi tôi nghỉ việc ở nhà, anh ấy thường xuyên gọi điện, tôi phải tránh không gặp. Có một lần tôi vẫn thấy nặng lòng là lần anh ấy nói đã chia tay Minh Anh, muốn tiếp tục với tôi nhưng tôi từ chối. Sau đó, anh đến thẳng nhà gặp mẹ tôi và xin phép được đi lại với tôi. Tôi nghĩ, anh có thể đùa cợt với tôi nhưng sao lại nói dối người lớn?
Vì anh cứ ngồi lỳ ở nhà nên tôi đồng ý gặp mặt lần cuối, mặc anh và Minh Anh có chia tay hay không. Anh nói: “Bé Vân hết tin anh rồi sao?”. Tôi nói: “Tin để làm gì nữa? Mọi chuyện như vậy quá đủ rồi”. Anh nói: “Nếu bé hết tin, anh sẽ đốt cháy cả bàn tay này” rồi dùng thuốc lá châm vào tay. Lúc đầu tôi để mặc nhưng thấy điếu thuốc cứ nung cháy da thịt anh nên tôi giằng lấy tay anh và giật thuốc ra. Cho đến khi chết, vết bỏng đó vẫn chưa kịp lành.
Khi Lê Công mất, Minh Anh phải chịu nhiều điều tiếng, chuyện này ai cũng biết. “Người thứ ba” có phải chịu dư chấn về cái chết đầy bí ẩn này không?
Tôi rất choáng váng và đau nhưng cố gắng làm việc. Tôi hoàn toàn thông cảm với những gì Minh Anh chịu đựng. Có lẽ vì lúc đó tôi quá bé nhỏ nên không ai biết và cũng chẳng thèm nhắc đến.
Chị có nghĩ rằng, 12 năm là khoảng thời gian đủ để người ta quên mọi chuyện và bình tĩnh nhìn về những điều đã qua một cách rõ ràng và bao dung hơn. Những gì Minh Anh nhắc đến cũng có cái lý của cô ấy?
Đúng, 12 năm đủ để nhìn lại, nhưng ít nhất phải tôn trọng sự thật và phải rõ ràng. Đừng làm đau người khác, người còn sống cũng như người đã khuất, vì bất cứ lý do gì. Làm sao người ta có thể dễ dàng kết luận rằng: Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn vô cảm với nỗi đau của Minh Anh, vẫn bình thản đứng trên sân khấu? Tôi vô cảm hay không tôi tự biết. Chẳng lẽ tôi phải gào khóc, vật vã, như vậy họ mới thỏa lòng?
Chị vẫn nói, tình đầu ám ảnh chị qua từng vai diễn. Không lẽ hình bóng Lê Công còn đè nặng cuộc sống của chị?
Không, tôi đã vùi quên tất cả. Tôi đã từng có một cuộc tình mới và rất hạnh phúc. Tôi xem những gì đã qua như một vết đau ngày cũ mà thôi. Nếu tôi cứ khư khư ôm giữ quá khứ, làm sao sống nổi?
Vết thương xưa đã liền da, tại sao chị vẫn đi về một mình một bóng?
Đôi lúc, tôi cảm thấy chới với. Đi qua tình đầu đau, tình mới đẹp và những tưởng đã hạnh phúc, giờ đây tôi thôi không tìm hạnh phúc, tình yêu nữa, đành theo duyên số thôi. Tôi đã từng ôm mặt khóc trước mọi người khi biết mình đã để vụt mất những gì tươi đẹp và có lẽ tôi chẳng còn nước mắt để cho mình nữa. Hạnh phúc của tôi bây giờ đơn giản là nụ cười mỗi lần nhận vai diễn mới, mỗi lần bước ra sân khấu.
Chị có thể chia sẻ một chút về cuộc sống hiện tại?
Tôi sống cùng ba mẹ, họ đều đã lớn tuổi và thường bệnh tật. Một mình tôi lo toan cho cả gia đình. Niềm vui hay nỗi lo của tôi cũng chính là niềm vui, nỗi lo của họ. Vì vậy, tôi cố gắng hết sức trong công việc và tránh gặp những đớn đau ngoài đời. Nếu tôi đau, chắc chắn người thân cũng sẽ đau. Lần cuối, những gì đã qua xin hãy để cho nó qua.
Xin được chia sẻ và cảm ơn chị vì buổi trò chuyện!
Theo Mốt & Cuộc Sống/Netlife
Bình luận (0)