N.T.N.T (SN 1980) là giáo viên mỹ thuật của một trường tiểu học ngay tại thị trấn quê nhà. Chiều 10-3, sau khi hết tiết dạy, T. sang xã bên nhậu cùng một số bạn bè. Đến gần 17 giờ cùng ngày, T. điều khiển mô tô về nhà.
Trên đường đi có một mô tô chạy phía trước đột ngột dừng giữa đường (do xe bị tắt máy). Bực mình, T. dừng xe lại chửi mắng khiến hai bên xảy ra cự cãi nhưng được can ngăn. Cơn giận vẫn chưa nguôi, T. xông vào đòi đánh nhưng không được lại bị ngã té xuống đường. Chợt nhớ trong cặp sách có con dao rọc giấy đem theo làm công cụ dạy học, T. mở cặp lấy con dao làm vũ khí. Lúc này, người đàn ông đang cúi lượm tiền và điện thoại của mình bị rớt khi đánh nhau, T. cầm dao xông đến. Dù có tiếng la cảnh báo nhưng do xe cộ qua lại đông, chân lại bị viêm khớp, người đàn ông không kịp chạy thoát. T. vung dao… Theo kết luận giám định, tỉ lệ thương tích của người bị hại là 15%.
Trong phiên xử sơ thẩm, T. thừa nhận hành vi phạm tội, xin lỗi người bị hại và tự nguyện bồi thường thêm 5 triệu đồng (ngoài số tiền 8 triệu đồng mà gia đình bị cáo đã bồi thường trong giai đoạn điều tra). Tuy nhiên, người bị hại từ chối nhận vì: “Bị cáo còn lo cho gia đình, mẹ già và con nhỏ’’. Tòa sơ thẩm đã tuyên phạt T. 24 tháng tù giam về tội cố ý gây thương tích.
Sau phiên tòa, T. và người bị hại làm đơn kháng cáo; nhà trường và nhiều cán bộ đã và đang công tác trong ngành giáo dục ở địa phương cũng có đơn kiến nghị, yêu cầu tòa phúc thẩm cho bị cáo được hưởng án treo để có cơ hội sửa chữa lỗi lầm, tiếp tục được công tác…
Tuy nhiên, tòa phúc thẩm nhận định chỉ vì mâu thuẫn nhỏ nhặt nhưng bị cáo đã dùng dao là hung khí nguy hiểm gây thương tích cho người bị hại với tỉ lệ thương tích 15%. Cấp sơ thẩm truy tố và xét xử bị cáo về tội “cố ý gây thương tích” theo khoản 2 điều 104 BLHS với hai tình tiết định khung tăng nặng là dùng hung khí nguy hiểm và phạm tội có tính chất côn đồ, tuyên phạt bị cáo 24 tháng tù là hoàn toàn có căn cứ, thỏa đáng, đúng người đúng tội. Vì vậy, HĐXX bác kháng cáo.
T. gắng gượng lắng nghe hết phán quyết của tòa án. Phía sau, mẹ, vợ và đồng nghiệp của T. rơi nước mắt. Không được hưởng án treo, con đường trở lại bục giảng của T. đã mịt mờ. 11 năm phấn đấu và cống hiến cho giáo dục bỗng chốc mất đi chỉ vì một phút nông nổi…
Theo Sông Hậu
(NLD)

Bình luận (0)