|
Ngọc Giao đang thể hiện tác phẩm ở góc đường Nguyễn Huệ
|
Phải bươn chải để kiếm sống, bỏ học giữa chừng, rồi một tai nạn khủng khiếp xảy ra, khi tỉnh lại trong bệnh viện và biết mình bị mất đi một phần cơ thể, Lê Thụy Ngọc Giao gần như suy sụp. Nhưng rồi với ý chí và nghị lực mạnh mẽ, cô đã vượt qua để tiếp tục sống và làm việc như một người bình thường.
Vượt lên số phận
Gần một năm nay, vào mỗi buổi tối ở vỉa hè đường Nguyễn Huệ (Q.1, TP.HCM), khách đi đường thường chú ý và thích thú mỗi khi được cô gái vẽ cho mình những bức chân dung bằng bàn tay trái với giá khá mềm. Cô là Lê Thụy Ngọc Giao, người phụ nữ không may mắn khi bị mất bàn tay phải. Dựng chiếc xe đạp cũ kỹ ngay ngắn, cô ngồi nép mình bên hông khách sạn Kim Đô kiếm sống với bút chì, giấy trắng và tấm bảng viết tay “Draw Portrait” (vẽ chân dung). Dưới ánh sáng vàng vọt của bóng đèn đường, Ngọc Giao vẫn miệt mài khắc họa những bức chân dung rất có hồn bằng nét bút chì mềm mại, sắc nét trước sự chứng kiến của khách vẽ và người xem. Một bức tranh được cô hoàn tất chỉ từ 12-17 phút, tùy theo độ chỉnh sửa của khách, bức chân dung hoàn thiện, vị khách khen ngợi thưởng tiền công cho cô họa sĩ.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông ở Ninh Bình, vì quá khó khăn nên cả nhà chuyển vào Bình Hưng Hòa (TP.HCM) lập nghiệp. Là con đầu nên từ nhỏ cô đã phụ ba mẹ làm đủ mọi nghề. Vốn đam mê vẽ tranh nên tốt nghiệp cấp 3, Giao thi vào Khoa Thiết kế thời trang của Trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM. Một buổi lên giảng đường, một buổi cô phải bươn chải kiếm sống bằng nhiều nghề để có tiền đóng học phí, tiền mua sách vở dụng cụ. Từ việc phụ bàn, bán rau đến đi phát tờ rơi, hễ có việc gì là cô đều không ngại xin làm. Thế nhưng, cô sinh viên ngành thiết kế thời trang cũng chỉ trụ được ở giảng đường hai năm rồi đành bỏ dở giữa chừng. Mùa hè năm 2009, Giao nghỉ học để đi xin làm công nhân ép lồng quạt tại một xí nghiệp chuyên sản xuất quạt máy. Trong lúc làm mệt mỏi, lại hơi bất cẩn trong khâu ép lồng quạt nên cô bị cỗ máy khổng lồ nghiến nát bàn tay phải. “Quả thật lúc đó, tôi không dám tin vào mắt mình, chỉ mong đó là một cơn ác mộng. Nhưng khi tỉnh lại trong bệnh viện thì đã mất đi bàn tay phải, tôi đau đớn tuyệt vọng vô cùng, chỉ muốn rũ bỏ tất cả, thậm chí còn nghĩ đến cái chết” – cô nhớ lại.
Phải mất gần một năm, Giao mới bình tĩnh trở lại. Trước sự động viên của cha mẹ, anh chị em, bạn bè, người yêu, cuối cùng Giao cũng dần tìm lại niềm vui và nghị lực sống.
Nữ họa sĩ đặc biệt
Khi lấy lại được thăng bằng về tâm lý, Giao thường xuyên ghé đến các nhà mở, mái ấm để trò chuyện với các em nhỏ mồ côi, khiếm thính, bại liệt. “Những lúc trò chuyện với các em, tôi hiểu thêm nhiều điều, cảm thấy mình còn may mắn hơn nhiều em khác. Mặc dù mất đi một phần cơ thể nhưng tôi vẫn còn cha mẹ, người thân luôn bên cạnh nâng đỡ” – cô bộc bạch. Bàn tay phải bị mất, Giao đành phải cắn răng luyện tập lại từ đầu mọi thứ bằng tay trái. Từ bới cơm, giặt giũ, quét nhà… đến những sinh hoạt cá nhân tối thiểu. Thương ba mẹ còn nghèo khó, không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình nên Giao cũng bắt đầu tập vẽ bằng tay trái với mục đích kiếm sống. Sau đó, được người thân tìm giúp một bàn tay giả bằng cao su, Giao tự tin lên rất nhiều, quyết tâm đi học vẽ chân dung bằng chì tại Gallery. Hết khóa học, cô gái 33 tuổi quyết định xách đồ nghề ra công viên, vỉa hè ngồi. Buổi chiều, cô chọn góc đường Đồng Khởi, buổi tối ra đường Nguyễn Huệ. Hôm nào gặp hên, cô vẽ được từ 5-6 bức chân dung, nhưng cũng có đêm không có bức nào, nhất là những lúc trời mưa, Giao ngồi ngắm nhìn đường phố, du khách qua lại, chỉ đường cho du khách,… Khách đến vẽ không chỉ vì cô vẽ rất giống, có “hồn” mà họ còn thấy khâm phục, khen ngợi khi cô thể hiện những nét bút mềm mại bằng bàn tay trái. Không chỉ vẽ trực tiếp, Giao còn nhận vẽ bằng cách khách hàng gửi hình qua mail. Cũng có những người đặt vẽ qua mail rồi không lấy, thế là cô cứ mang dán đầy lên tường phòng. Mỗi bức tranh đều được Giao trân trọng lưu giữ như một kỷ vật của mình. Hiện, Giao đang học thêm khóa vẽ phong cảnh trên gỗ và sơn dầu. Kết thúc một tối làm việc là hơn 22 giờ, về đến phòng trọ đúng 23 giờ, rồi suy tưởng, nghĩ ngợi cùng với nét chì mềm mại trên giấy trắng. Ngày qua ngày, nữ họa sĩ này vẫn lặng lẽ với công việc của mình giữa những con đường tráng lệ để tìm niềm vui cho cuộc sống.
Bài, ảnh: Nguyên Hải
|
Ngồi làm ở đây, ngắm mọi người qua lại, được nói chuyện với khách du lịch, nghe họ kể về phong tục tập quán đất nước họ tôi thấy vui lắm. Tôi cũng học thêm Anh văn và đọc sách về danh lam thắng cảnh cũng như văn hóa Việt Nam để giới thiệu với du khách từ xa đến. Bây giờ, tôi cảm thấy rất vui với cuộc sống và công việc” – Ngọc Giao thổ lộ.
|


Bình luận (0)