Bị cáo Công và Thành trước vành móng ngựa |
Cuối tháng 5 vừa qua, TAND tỉnh Quảng Trị đã mở phiên sơ thẩm xét xử vụ giết hại dã man 5 phu trầm quê Quảng Bình. Phiên sơ thẩm kết thúc với mức án cao nhất dành cho hai bị cáo Hồ Văn Công và Hồ Văn Thành. Kẻ thủ ác đã phải đền tội trước sự nghiêm minh của pháp luật. Nhưng điều làm nhiều người dự khán xót xa nhất có lẽ là giọt nước mắt của những đứa trẻ bỗng dưng trở thành mồ côi…
Những kẻ thủ ác đền tội
Theo cáo trạng, bị cáo Hồ Văn Công (39 tuổi), tên gọi khác là Pả Trí, quê quán thôn Tà Păng, xã Hướng Lập, huyện Hướng Hóa, Quảng Trị (trước lúc bị bắt trú thôn Tà Rùng, xã Hướng Việt, Hướng Hóa). Bị cáo Hồ Văn Thành (40 tuổi), tên gọi khác Pả Thục, quê quán xã Hướng Lập, Hướng Hóa (trước lúc bị bắt trú thôn Nguồn Rào, xã Hướng Sơn, Hướng Hóa). Hai kẻ thủ ác Công và Thành cùng với Hồ Văn Nguyên (30 tuổi, tên gọi khác La Khon, trú bản Ta Pông, huyện Sê Pôn, tỉnh Savannakhet, Lào) do túng tiền ăn chơi bài bạc, rượu chè, lâm vào cảnh nợ nần đã nhẫn tâm lập kế hoạch giết hại dã man 5 người đi tìm trầm quê ở Quảng Bình vào tháng 3-2013, tại vùng rừng Lào giáp ranh với xã Hướng Lập, huyện miền núi Hướng Hóa, Quảng Trị.
Ngay từ sáng sớm, nghe tin phiên xét xử sơ thẩm các bị cáo trong vụ tìm trầm được mở, rất đông người dân đã có mặt chật kín hội trường. Sau thời gian khá dài kể từ ngày xảy ra vụ án nhưng nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai trên gương mặt những người thân bị hại, tội nhất là những đứa trẻ vừa ôm di ảnh cha, hai hàng nước mắt rưng rưng. Cháu Trương Thị Huyền Trang, con gái anh Trương Thanh Hiền – một trong 5 nạn nhân xấu số ngồi ôm di ảnh cha, hai hàng nước mắt thi nhau chảy dài. Trang nói không nên lời, từng tiếng đứt quãng: “Cứ mỗi chuyến ba mang ba lô vào rừng tìm trầm kiếm sống là mấy mẹ con em ở nhà ngóng đợi ngày ba trở về. Nhưng lần đi này và mãi về sau, em chỉ thấy ba qua di ảnh thôi…”. Cả khán phòng người dự khán dường như nín lặng khi đứa con gái 7 tuổi – Trần Thị Lệ Hằng – con của anh Trần Văn Trị thấy mẹ ôm di ảnh cha khóc ngất, cháu cất tiếng trong trẻo gọi ba rồi đưa tay sờ vào di ảnh. Nhìn con, chị Hòe, mẹ cháu dường như ngã khụy, chị tựa hẳn người vào thành ghế run run, nói không thành tiếng.
Nỗi đau không nguôi
Từng lời khai của bị cáo Hồ Văn Công như nhát dao cứa vào tim người thân của bị hại, người dự khán xót xa: “Bị cáo và bị cáo Thành dẫn từng người đến miệng hố và giết từng người một, nghĩ là giết hết luôn. Bị cáo Thành dùng tay đè đầu những người sắp bị giết, còn bị cáo dùng cây đánh vào phía sau đầu họ cho đến chết…”. Đó là tình tiết rùng rợn đã xảy ra cách đây tròn một năm rưỡi khi một nhóm 7 người đi tìm trầm, quê huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình vào các vùng rừng núi xã Hướng Lập (huyện Hướng Hóa, Quảng Trị) và Lào giáp với Hướng Lập để tìm kiếm trầm hương, với hi vọng kiếm chút tiền trang trải cho cuộc sống. Thế rồi giấc mơ cơm áo mưu sinh không thành khi cả nhóm không may bị những kẻ thủ ác Hồ Văn Công, Hồ Văn Thành và Hồ Văn Nguyên dùng súng AK khống chế, trói chặt tay chân để đòi tiền chuộc. Khi anh Hoàng Văn Hà được giao nhiệm vụ về lấy tiền chưa kịp trở lại thì chúng đã dã man giết hại cả 5 người còn lại, chỉ riêng anh Đỗ Văn Hiền may mắn trốn thoát.
Với các tội danh “Giết người”, “Cướp tài sản”, “Bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản”, “Sử dụng trái phép vũ khí quân dụng”, HĐXX đã tuyên mức án cao nhất, cách ly khỏi cộng đồng hai bị cáo Công và Thành. Riêng bị cáo Hồ Văn Nguyên mang quốc tịch Lào nên sẽ được nước bạn xét xử theo đúng pháp luật. Tuy nhiên, nỗi đau trên hẳn khó nguôi ngoai đối với những người mẹ mất con, vợ mất chồng và con bỗng dưng mất cha. Rồi đây, không chỉ cuộc sống của những đứa con bị hại mà chính cả những đứa con của bị cáo cũng gánh nỗi đau đời người khi vĩnh viễn không thể gặp lại cha mình và những bước đi trên đường đời không còn bóng hình cha dìu dắt… Nếu nghĩ được và nhìn thấy nỗi đau này trong ánh mắt của những đứa trẻ vô tội tại phiên tòa, hẳn là nỗi niềm trăn trở của các bị cáo trong những đêm dài khó ngủ chờ thụ án cuối cùng. Và hẳn là bài học đắt giá cho những kẻ ăn chơi, coi thường sự nghiêm minh của luật pháp.
Bài, ảnh: Phan Vĩnh Yên
Bình luận (0)