Nhịp cầu sư phạmChuyện học đường

Nói tục, không phải là chuyện nhỏ: Người lớn cần làm gương

Tạp Chí Giáo Dục

Tôi là giáo viên THPT, học trò của tôi nhỏ nhất cũng ở tuổi 15, mà tuổi này bây giờ các em đã biết rất nhiều thứ. Thầy cô giáo muốn rèn dạy các em từ nếp ăn nếp nghĩ, đến lời nói dáng đi là chuyện không đơn giản chút nào. Nói như thế không phải là tôi đổ trách nhiệm cho ai, mà tôi chỉ muốn chia sẻ nỗi khổ tâm của những người cảm thấy mình có lỗi vì chưa làm tròn trách nhiệm của kẻ đưa đò, gõ đầu trẻ. Đó là nạn nói tục. Điều khủng khiếp bây giờ là các em học sinh nói tục không biết ngượng miệng. Nhiều nam sinh, nữ sinh THCS, THPT, thậm chí những em tiểu học cũng mon men dùng tiếng tục. Không kể học sinh cá biệt, đôi khi vì phấn khởi hoặc giận dữ, một vài em từng được xem là ngoan trong lớp vẫn buột miệng nói tục, để rồi sau đó nước mắt ngắn dài phân trần với thầy cô: “Em không cố ý!”. Có điều lạ là hình như những em nói tục không có ý nghĩ là mình đang nói điều xấu, ảnh hưởng tư cách đạo đức mà coi việc nói tục là… người lớn, sành điệu, dân chơi hoặc chỉ buột miệng theo thói quen. Với các em học sinh, thầy cô giáo chỉ có thể khuyên răn uốn nắn trong nhà trường. Khi rời khỏi trường, hay thậm chí thầy cô giáo vừa khuất dạng là có em buột miệng ngay: “M., hôm nay xui quá bị… vịn!”.

Có thể nói hiện nay nói tục đã trở thành thói quen của nhiều người lớn, và sự phát ngôn bừa bãi ấy khiến con em chúng ta “học hỏi” một cách vô tình rồi in vào luôn trong tiềm thức!

Với tư cách là một người đứng trên bục giảng, tôi viết ra đây chỉ mong sự chia sẻ của mọi người về một hiện trạng nhức nhối có thực, cần báo động… Xã hội, nhất là người lớn nên sống như thế nào để con em chúng ta lấy đó làm gương!n

Nguyễn Hoàng Duy (Q.5, TP.HCM)

Bình luận (0)