Vừa rồi có dịp về quê chơi, tôi thấy hai đứa cháu con anh trai lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở. Cháu lớn học lớp 8 trường chuyên của huyện – ngôi trường mà khối phụ huynh mong con mình được học ở đó – học rất khuya và dậy rất sớm. Có hôm học đến 12 giờ đêm vẫn chưa ngủ, tôi khuyên cháu ngủ sớm, nhưng nó lại nói bài tập còn nhiều. Một lát sau, cháu tắt đèn đi ngủ, nhưng trước lúc ngủ, cháu không quên dặn bà nội: “Mai 4 giờ bà đánh thức cháu dậy nhé! Cháu còn nhiều bài chưa làm…”. Tôi giật mình vì sức học của cháu như thế. Nếu đem ra so sánh thì thời gian nó học ngang ngửa với những học sinh luyện thi đại học. Vì bố mẹ làm xa nên các cháu ở với ông bà. Mẹ tôi cho hay, học ở trường chuyên này, học sinh nào cũng vậy. Còn cháu thứ hai đang học lớp 5, ngoài việc ngày học hai buổi, chủ nhật cũng đi học cả ngày.
Không muốn các cháu phải học nhiều, tôi khuyên chúng nên dành thời gian làm việc khác và vui chơi cho thoải mái. Tôi dạy các cháu học ít mà hiệu quả và cần học thực tế đời sống chứ không phải cứ chăm chăm vào sách vở. Và tôi cũng khuyên cha mẹ là các cháu không cần phải học trường chuyên, học như vậy đánh mất tuổi thơ. Không phải học nhiều ở sách vở là tốt…
Là giáo viên, việc học sinh học nhiều kiến thức sách vở khiến tôi luôn trăn trở. Tôi không bắt các em học nhiều. Tôi luôn dạy các em cần nắm vững kiến thức ngay trên lớp. Tập trung trong giờ học để đạt hiệu quả, hạn chế cho bài tập về nhà. Với học sinh THPT, tôi thường dạy các em về thực tiễn, kỹ năng sống… thông qua kiến thức sách vở. Dạy các em không chỉ “dạy những câu chữ có sẵn” mà “dạy bằng cả tâm hồn mình”. Tôi mong rằng, nhà trường và gia đình đừng đánh cắp tuổi thơ của những đứa trẻ. Và hãy trao “nụ cười trẻ thơ” thay vì ép các em học quá nhiều.
Hoàng Thái Hùng
(Trường THPT Thành Nhân, TP.HCM)
Bình luận (0)