Ngồi chấm bài học sinh, cô giáo Nga hơi bất ngờ trước bài văn của em Nguyễn Thị Ánh Tuyết (lớp 9A3). Với đề bài: “Lớn lên, em ước mơ làm nghề gì?”. Em Tuyết đã viết: “Em mơ làm thợ sửa móng tay!!!”. Sáng hôm sau, vào lớp, cô Nga gọi Tuyết lại hỏi thăm: “Cô thấy em học cũng khá, tại sao chỉ mơ làm thợ sửa móng tay?”. “Dạ thưa cô, vì nhà em nghèo quá, đâu dám ước mơ cao xa, vì có mơ cũng không thể nào đạt được!”, em Tuyết nói thêm: “Nghề sửa móng tay là một nghề lương thiện, lại không cần vốn liếng nhiều, em thấy nghề đó là phù hợp nhất với hoàn cảnh của em, cô ơi!”.
Cô Nga lặng người trước suy nghĩ non nớt, ngây thơ nhưng rất thực tế của em Tuyết. Em là một học sinh giỏi văn cấp quận, một Chỉ huy Liên đội rất tích cực, nhưng nhà em rất nghèo, cha mẹ em bỏ đi hết, em sống với bà ngoại đã già yếu. Tội cho em quá, cô kể chuyện này lại cho Ban Giám hiệu nhà trường và mặt khác cố gắng tìm mọi cách giúp đỡ em. Sau đó, em Tuyết được đưa vào danh sách học sinh nhận học bổng của trường năm ấy. Cô Nga cũng thường xuyên theo dõi, giúp đỡ động viên em Tuyết trong học tập cũng như sinh hoạt. Cô cũng vận động bạn bè trong lớp giúp Tuyết tập vở, sách giáo khoa, dụng cụ học tập… để em không bỏ học. Những tiết văn, nhìn ánh mắt tròn xoe, tập trung chú ý nghe giảng của Tuyết, cô thấy thương nhiều. Trong kỳ thi thuyết trình “Em và cuộc sống” do trường tổ chức, giáo viên và các bạn học sinh thật xúc động khi nghe phần trình bày của Tuyết: “Gia đình mình khó khăn lắm, có lúc mình thấy tương lai đen tối vì sự học thật bấp bênh. Mình không dám mơ ước gì và cứ để cuộc sống trôi qua như đám hoa lục bình trôi. Nhưng may thay, có cô chủ nhiệm giúp đỡ, mình lại được nhận học bổng của trường, mình có nhiều hy vọng sẽ học tiếp cho đến khi vào đại học. Thật là vui sướng, có lúc tưởng như chiêm bao!”.
Em Tuyết quay nhìn về phía cô chủ nhiệm, lặng im một lát rồi nghẹn ngào nói: “Thưa cô, hôm nay em mới dám nói lên mơ ước thật sự của em: Em mơ được làm cô giáo dạy văn giống như cô! Khi ấy, em sẽ thương yêu học sinh, cũng như cô đã hết lòng thương yêu dạy dỗ em!”. Đang ngồi ở vị trí ban giám khảo, nước mắt cô giáo dạy văn bỗng tuôn rơi…
An Nhiên
Bình luận (0)