Vừa bước vào cửa hàng, một thanh niên đến gần tôi mừng rỡ, nói: “Thầy nhớ em không?”. Tôi nhìn cậu thanh niên cao lớn, gương mặt cương nghị, đeo kính cận thật kĩ nhưng không thể nhận ra. Dường như đoán được điều đó, cậu nói tiếp: “Em là Q. học thầy ở Trường TBHB năm 1991”. Tôi vẫn không nhớ ra, 20 năm rồi còn gì, biết bao lứa học trò, em lại thay đổi nhiều. “Mẹ em là bà mua ve chai hay vào trường nhìn em học, thầy nhớ chưa?”, cậu thanh niên tiếp tục cho biết. À, “Thầy nhớ rồi! Mẹ em khỏe không?”. Q. trầm giọng: “Mẹ em mất mấy năm rồi thầy ạ!”, rồi Q. mời bằng được tôi đi uống nước.
Hình ảnh mẹ Q. tôi còn nhớ rất rõ, năm dạy đó, cứ khoảng một tháng là mẹ Q. lại vào trường, đứng lấp ló ở cửa sổ cuối lớp nhìn vào. Ban đầu, tôi cứ nghĩ phụ huynh vào tìm thầy giáo nhưng ngại, tôi liền ra hỏi chuyện thì người phụ nữ ấy cho biết chỉ vào lén nhìn xem con mình có học tập nghiêm túc không. Kể từ đó, mỗi khi thấy chị, tôi vẫn dạy bình thường. Sau ngày 20-11 năm đó, chị ghé nhà biếu tôi bọc trái cây và nói rằng hôm Ngày Nhà giáo Việt Nam, chị không có tiền nên đến hôm nay mới biếu thầy được, tôi từ chối thì chị khóc kể hoàn cảnh gia đình. Chồng chị là lao động phổ thông, ít học… mặc cảm nghèo, dốt không lo nổi cho vợ con đã lao vào rượu chè rồi bị xơ gan. Với gánh ve chai, chị vừa nuôi chồng vừa nuôi con. Chị luôn mong muốn hai con mình học thành tài để sau này không phải lâm vào cuộc sống như vợ chồng chị. Chị ít học nhưng rất quý trọng thầy cô và hiểu rất rõ chỉ có học là con đường tốt nhất để con chị thành người. Tôi nhận quà chị biếu và cảm động vô cùng.
Q. cho biết, em tốt nghiệp ĐH luật, hiện đang làm cho một văn phòng tư vấn luật. Qua lời Q, tôi thấy em thật sự tự hào về người mẹ bán ve chai của mình. Trước đây có những lúc em chán nản, muốn nghỉ học nhưng mẹ luôn động viên và cho em thấy ích lợi của việc học tập. Nhờ mẹ mà em mới được như ngày hôm nay.
Tôi chợt nghĩ đến một số phụ huynh hiện nay, giàu có, sang trọng, luôn chạy trường chuyên, lớp chọn cho con bằng mọi cách, sẵn sàng tặng những món quà đắt tiền cho thầy cô để con mình được quan tâm đặc biệt hơn… Liệu với cách nuôi dạy ấy, con họ có thật sự thành người, con họ có thật sự tự hào yêu kính họ như mẹ của Q. – người phụ nữ nghèo khổ với gánh ve chai đưa con mình vững bước đến tương lai.
Lê Phương Trí
Bình luận (0)